Trước khi rời đi, ông ấy đã bảo bảo vệ lén ở lại để chú ý, tránh cho Trịnh Bân đó lại đến tìm phiền toái.
“Nếu như cô Bùi có nhu cầu để pháp luật trợ giúp, tôi có thể tìm người hỗ trợ được.”
Chú Khải không hổ là nhân vật được tôi luyện ra từ nhà giàu có, nói chuyện hay làm việc đều vẹn toàn đủ mọi mặt.
Lo lắng trong lòng Bùi Ý cũng giảm đi nhiều, có điều trải qua chuyện hôm nay, cậu phải nhanh chóng suy nghĩ đến ý tưởng kiếm tiền của mình.
Người sống trên đời, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.
Cậu dựa vào liên hôn mới bước được vào nhà họ Bạc, nhưng không có ý định chung sống một đời dưới cánh Bạc Việt Minh, huống chi sau này cậu còn phải chăm sóc mẹ và chị ruột hay cho nguyên chủ.
Bùi Ý nhớ tới số vốn ít ỏi của mình trước khi xuyên vào đây, trong lòng đã có quyết định.
Nếu đã quyết tâm phải kiếm tiền, dù sao cũng phải có “vũ khí” thuận tay một chút, cậu nhìn về phía chú Khải, giọng nói dè dặt mong muốn.
“Chú Khải, tôi, tôi muốn, muốn một vật.”
Chú Khải không ngờ Bùi Ý sẽ chủ động đòi gì đó, nhưng vẫn nhận những lời này:
“Cậu chủ, cậu nói đi, cậu muốn cái gì.”
…
Lúc hai người trở lại căn biệt thự độc lập, bầu trời còn chút ánh sáng mờ mờ.
Bạc Việt Minh đang ngồi trong vườn hoa của biệt thự, chiếc tai nghe bluetooth đeo trên tai, bên cạnh còn có một người đàn ông đeo mắt kính nhìn có vẻ lão luyện đi cùng, không biết đang nói chuyện gì với nhau.
Chú Khải thấy vậy, nhỏ giọng tỏ ý:
“Cậu chủ, cậu hai đang xử lý mấy chuyện làm ăn, chúng ta tạm thời đứng quấy rầy cậu ấy.”
Bùi Ý hiểu rõ.
Trong nguyên tác miêu tả, mặc dù Bạc Việt Minh bị Bạc lão tiên sinh và nhà lớn lấy đi hầu hết những hạng mục trong tập đoàn, nhưng sau lưng anh còn có công ty tư nhân tự mình mở ra, bình thường có thể dặn dò trợ lý giải quyết mọi chuyện thay anh.
Hai người vừa mới chuẩn bị đi vòng qua bên cạnh, đột nhiên, một tiếng mèo kêu vang lên.
“Meo meo.”
Bùi Ý bị tiếng kêu này hấp dẫn, cậu dừng lại một bước, ánh mắt men theo âm thanh này đi tìm.
Một con mèo đen không biết từ nơi nào chui ra, lúc này đang cào cào vào ống quần Bạc Việt Minh, to gan muốn nhảy lên.
“Meo meo! Ngao.”
Ừ!
Một tiếng nối tiếp một tiếng, quấy rầy cực kì hăng say.
Cảm nhận được bên chân có động tĩnh truyền đến, tiếng nói chuyện của Bạc Việt Minh dần ngừng lại, anh theo thói quen cụp mắt xuống, nhưng trong tầm mắt vẫn chỉ là một mảnh hư vô.
“Meooo~~~”
Đệm thịt đỏ đỏ dưới móng vuốt của mèo đè lên mắt cá chân, cảm xúc mềm mại ngứa ngứa khiến Bạc Việt Minh bỗng nhớ đến lúc Bùi Ý bôi thuốc cho mình.
Cũng sắp đến xế chiều rồi, sao chú Khải vẫn chưa đưa người về?
Suy nghĩ của Bạc Việt Minh quay vòng vòng, cụp mắt không nói gì.
Trợ lý Lâm Chúng nhận ra được ông chủ mình đột nhiên yên lặng, vội vàng mở miệng:
“Tổng giám đốc Bạc, dưới chân anh không biết có một chú mèo mun nhỏ từ đâu nhảy ra, để tôi bắt đi cho anh nhé.”
Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Bùi Ý bị chú mèo hấp dẫn đi lên, không để ý đến chú Khải đứng đằng sau khuyên can, khom người đã xách chú mèo sữa lên ôm vào người.
“Ai da, cậu chủ…”
Chú Khải sợ con mèo hoang nhỏ phản kháng, vội vàng tiến lên:
“Mau, mau bỏ xuống. Ngộ ngỡ con mèo này tính tình hoang dã, móng vuốt nhọn, quào cậu chủ bị thương thì làm sao?”