Chương 32

Sau đó chồng qua đời, thế đơn lực bạc, không có cách nào giữ được cả hai đứa bé ở bên mình.

Con gái mới hơn năm tuổi một chút cực kì lệ thuộc vào người mẹ ruột này, Bùi lão gia tử lại quyết tâm muốn cướp lại đứa cháu trai ruột Bùi Ý, lôi qua kéo lại mấy phen cuối cùng tạo thành kết cục ruột thịt chia lìa như bây giờ.

Không phải bà không muốn đứa bé, mà là không có năng lực, không có tiền bạc.

Bùi Nguyện biết rõ mẹ mình những năm nay không dễ dàng gì, hít sâu một hơi:

“Bùi Ý, chúng ta không đi cái nhà họ Bạc kia nữa, nếu ông nội và chú đã không cần em nữa, vậy thì nhân cơ hội này em dọn đến đây ở luôn cùng chúng ta, được không?”

Thư Uyển một tay kéo con gái, một tay kéo con trai:

“Đúng vậy, mẹ sẽ kiếm một căn phòng lớn hơn, ba người chúng ta ở cùng nhau.”

Bùi Nguyện nghe vậy lập tức khẳng định:

“Đúng vậy! Cộng thêm cả ba nữa, chúng ta mới thật sự là người một nhà.”

“...”

Bùi Ý cảm nhận được người bên cạnh thật lòng quan tâm mình, trong lòng cực kì xúc động.

Nhưng nghĩ đến tình cảnh của hai người sau này, cậu không thể không lắc đầu từ chối:

“Không được.”

“Ông nội sẽ tức giận, nhà họ Bạc rất tốt, con có thể đến thăm mọi người.”

“...”

Chú Khải thấy vậy, yên lặng lui ra ngoài, để không gian nói chuyện lại cho ba người.

Bùi Nguyện cực kì ăn ý hiểu được ý em trai mình, giọng nói nặng nề:

“Mẹ, Tiểu Ý nói như vậy cũng không sai. Nếu như lão gia tử biết được chúng ta âm thầm đưa Tiểu Ý đi, phá hỏng hợp tác giữa hai này, chắc chắn sẽ gây khó khăn cho chúng ta.”

Thư Uyển nghe những lời này, trong lòng lạnh hơn nửa phần.

Thủ đoạn của Bùi lão gia tử bà đã từng thấy được, đến cái tuổi tác này, bà có bị nhắm vào như thế nào cũng không sao cả, nhưng ngộ nhỡ giận cá chém thớt lên trên người hai đứa bé, vậy phải làm sao vậy giờ?

Không biết từ lúc nào Bùi Ý đã quen với thân phận của nguyên chủ ở nhà này, thấy trái phải hai người mặt mày ủ dột, cố gắng an ủi:

“Con sẽ thường xuyên đến gặp mọi người, anh ấy sẽ để cho con tới.”

Những lời giải thích đơn giản của Bùi Ý, Bùi Nguyện vừa nghe là hiểu: “Tiểu Ý, em nói cậu hai nhà họ Bạc đó rất tốt, người nhà họ Bạc sẽ thường xuyên để em đi ra gặp chúng ta sao?”

Bùi Ý gật gật đầu, nhỏ giọng bổ sung:

“Sau này, sau này chúng ta ở với nhau.”

Ở trong lòng cậu, kể cả vai ác số một Bạc Việt Minh cũng tốt hơn đám người phản diện nhà họ Bùi kia nhiều, huống chi vốn dĩ cậu đã có kế hoạch rời khỏi nhà họ Bạc, đưa mẹ và chị ruột nguyên chủ cùng nhau rời đi.

Nhưng, tạm thời không phải bây giờ.

“Thật sao?”

“Vâng.”

Bùi Ý cố gắng duy trì dáng vẻ ngây ngô, giọng nói đứt quãng chậm chạp nói chuyện với mọi người, cuối cùng mới để hai người bọn họ tạm thời bớt lo lắng.

Tới gần thời gian ăn tối, chú Khải lo lắng cho Bạc Việt Minh ở nhà, vào nhà gọi Bùi Ý rời đi.

Mặc dù Bùi Nguyện và Thư Uyển không muốn xa Bùi Ý, nhưng cũng may hai bên đã hẹn được thời gian gặp mặt tiếp theo, rõ ràng có triển vọng hơn lúc ở nhà họ Bùi nhiều.

Xe từ từ lăn bánh rời khỏi đầu hẻm.

Bùi Ý nhìn hai bóng dáng từ từ biến thành hai chấm đen phía sau, đột nhiên nghe chú Khải bên cạnh an ủi:

“Cậu chủ, cậu yên tâm, tình huống hôm nay tôi sẽ nói đúng sự thật với cậu Hai.”