Chú Khải không mặn không nhạt, cũng không vòng vo với người nhà họ Bạc:
“Xin hỏi phòng ngủ của cậu chủ ở đâu? Tôi đến thu dọn hành lý giúp cậu ấy.”
“Quản gia Cao tự mình thu dọn giúp Tiểu Ý sao?”
Bùi lão gia tử không nhanh không chậm để đũa xuống, tránh đối diện với chú Khải.
Cùng lúc đó, Bùi Như Chương liếc mắt về góc trên lầu hai, sau đó nhanh chóng cho vợ mình một ánh mắt.
Bùi Ý đứng ngoài nhất nhìn một loạt ánh mắt lừa bịp rõ ràng của người nhà này, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Vợ chồng Bùi thị vì danh dự của mình, bên ngoài tuyên bố nuôi nguyên chủ như con ruột, lúc nào cũng để cậu được ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, hơn nữa còn thường xuyên đưa đến tiệc hội để gia tăng tín nhiệm.
Nếu như lúc này bị chú Khải nhìn thấy cái phòng ngủ vừa nhỏ vừa đơn sơ của nguyên chủ kia, chẳng phải là lộ tẩy tất cả sao? Đoán chừng là đang tìm lý do để từ chối đó.
Đúng như dự đoán, Đặng Tú Á mồm mép tép nhảy vội nói:
“Quản gia Cao, không phải ông không biết, Tiểu Ý nhà chúng tôi đầu óc không được tỉnh táo, bình thường luôn nói trong phòng mình có bảo bối, ngay cả người nhà chúng ta muốn vào thằng bé cũng nổi điên lên đó.”
Ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của chú Khải đang rơi trên mặt Bùi Ý, lại nghe thấy đề nghị của Đặng Tú Á:
“Tiểu Ý chỉ đồng ý cho bảo mẫu Trần chăm sóc nó từ trước giờ đi vào phòng nó thôi. Quản gia Cao, nếu không ông ở phòng khách ngồi đợi một chút. Tôi bảo dì Trần đi thu dọn giúp thằng bé là được rồi.”
“Đúng vậy, vẫn là để tôi đi đi.”
Bảo mẫu là người có mắt nhìn, bà ta nhanh chóng đi đến bên cạnh Bùi Ý: “Cậu chủ nhỏ, chúng ta lên lầu thu dọn đồ đạc trước đi, đừng để cho khách đợi lâu.”
Bùi Ý cố kìm nén lạnh lùng trong lòng mình, chậm rãi gật đầu.
Kịch hay còn ở phút cuối, không vội vàng mấy giây này được.
Chủ tớ hai người đi lên lầu, qua một khúc quanh đến phòng nhỏ nhất trong nhà.
Sau khi xác nhận sẽ không bị người dưới lầu phát hiện ra điểm gì khác thường, nét dịu dàng hiền lành giả vờ trên mặt bà vυ" lập tức biến mất:
“Đứa ngu như mày thì có thể có cái gì mà dọn dẹp cơ chứ? Cả ngày trời lúc nào cũng tìm chuyện cho tao làm mà.”
Bà ta đổi lại thành dáng vẻ đanh đá lúc trước khi cậu ra khỏi cửa, nhỏ giọng mắng:
“Sao lúc đầu không chết luôn trong hồ bơi đi chứ?”
Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh Bùi Ý bỗng trở nên sắc bén, chợt đá văng cánh cửa phòng kia.
Rầm!
Tiếng động bất ngờ vang lên khiến bảo mẫu bị giật mình tại chỗ, hai hàm răng run rẩy đập vào nhau suýt cắn phải lưỡi:
“A, a, đau!”
Bùi Ý lạnh lùng liếc bảo mẫu một cái, đi thẳng về phía cái giường nhỏ trong phòng.
Giờ phút này, miếng ngọc bội trước khi cậu ra khỏi cửa giựt ra vứt ở trên giường kia đã không còn thấy bóng dáng.
Bùi Ý đã sớm đoán được sẽ có chuyện như thế này, ánh mặt lạnh lùng quét qua phía bảo mẫu Trần Dung đang đứng ở cửa:
“Ngọc bội của tôi đâu?”
“...”
Trong đôi mắt từ trước giờ vẫn luôn nhát gan nhu nhược bỗng hiện lên vẻ âm trầm không thể che giấu. Trần Dung theo bản năng bỗng cảm thấy e ngại:
“Cậu chủ, cậu đang nói gì vậy?”
Khóe miệng Bùi ý nhếch lên một độ cong lạnh lùng, cậu hiểu rõ chuyện này hơn ai hết.
Cha của nguyên chủ từng là người con trai mà hai vợ chồng Bùi lão gia tử coi trọng nhất. Năm xưa sau khi bất ngờ bị tài nạn, nguyên chủ vẫn còn đang cuốn trong tã được hai vợ chồng Bùi lão gia tử nuôi nấng.