Chương 102: Phiên Ngoại

Nguyễn Tinh Loan chột dạ nhìn bọn họ, sau đó đem khung trò chuyện lặng lẽ đóng lại.

Tống Sơ Dương hỏi cô: "Những lời vừa rồi em đều nghe thấy được?"

Tần Miên gật gật đầu.

"Không có việc gì, đều qua, bây giờ anh không phải rất tốt sao?"

Tần Miên nức nở nói: "Về sau không cho phép bỏ lại em."

"Ừ, anh còn muốn cùng em cả một đời đây, sao có thể cam lòng bỏ lại một mình em."

Kỷ Tu Trạch nhìn xem hai người bọn hắn ân ân ái ái: "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, hai người các cậu cũng mau về nhà đi."

Tống Sơ Dương nắm tay Tần Miên, tạm biệt mọi người về sau, hai người liền đi trước.

Không bao lâu, Hạ Tuyết cũng đến đây đem Kỷ Tu Trạch đón trở về nhà.

Thẳng lúc bên trong chỉ còn lại hai người, Hạ Húc mới đem người nào đó vây lại trên ghế sô pha, câu môi cười nói: "Em thật xấu, chính mình nghe lén coi như xong, lại còn gọi điện thoại đến cho các cậu ấy."

Nguyễn Tinh Loan buông thõng mắt, mi mắt hơi liễm, con ngươi ngập nước nhìn qua Hạ Húc.

Hạ Húc lúc đầu cũng nhịn không được muốn hôn lên môi cô, kết quả bỗng nhiên lại dừng.

Nguyễn Tinh Loan hỏi anh: "Sao vậy?"

Hạ Húc thối lui mấy bước, đem người buông ra, ánh mắt ủy khuất nói: "Uống rượu, không thể đυ.ng vào em."

Không đợi Nguyễn Tinh Loan mở miệng, Hạ Húc đã phối hợp nói: "Về sau không cho phép bọn họ đến uống rượu, trong nhà đâu đâu cũng có mùi rượu, đối với em không tốt."

Nguyễn Tinh Loan đi qua, ôm lấy cổ của anh, Hạ Húc thuận thế liền dựa vào người cô.

Nguyễn Tinh Loan cười cười: "Không sao, anh không cần khẩn trương như vậy."

Hạ Húc vẫn kiên trì, bất quá đổi lại: "Về sau liền uống trà, dù sao không bao lâu bọn hắn cũng bàn tới việc chuẩn bị có con thôi, như vậy cũng không thể lại tùy tiện uống rượu. Em chớ nhìn thấy bọn họ bên ngoài chó chó mèo mèo như vậy, nhưng mỗi lần chỉ cần nhìn thấy Tần Miên cùng Hạ Tuyết có chuyện, bọn họ đều thập phần cẩn thận, nghiêm túc."

Nguyễn Tinh Loan hỏi anh: "Vậy còn anh?"

Hạ Húc sờ lên đầu của mình, ngửa đầu nhìn vào mắt của cô, cười yếu ớt: "Anh so với bọn họ càng sợ hơn, anh sẽ dùng toàn bộ sức lực mà bảo vệ em, nhất định không để cho em nhận một chút xíu tổn thương nào."

Hạ Húc yên tĩnh: "Trước kia anh cho là mình không sợ trời không sợ đất, trên đời này không có ai khiến anh phải lo lắng. Nhưng hết thảy đều là ông trời an bài cả, chú định anh nhất định sẽ gặp được em."

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Hạ Húc đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó đánh răng thật cẩn thận, mới dám trở về phòng đi ngủ.

Nguyễn Tinh Loan sinh một bé trai, đứa bé tên gọi là Hạ Thuyền.

Hạ Thuyền cùng anh cực kì giống nhau, khuôn mặt mỹ lệ, từ lúc sinh ra đến nay, bất luận ai nhìn thấy đứa bé này cũng nhịn không được mà ôm lấy.

Tiểu gia hỏa còn đặc biệt thông minh, lúc những đứa bé khác còn y a không thành tiếng, nhóc đã biết gọi mẹ. Đứa bé khác còn đang ngồi trên xe đẩy, bé đã xiêu xiêu vẹo vẹo mạnh mẽ bắt đầu tập đi.

Bởi vì Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan đều có công việc của mình, cho nên Hạ Nhân cùng Mai di liền lập tức dời tới, giúp đỡ hai người chăm sóc cháu nội cục cưng này.

Mấy năm đầu, người một nhà sống chung cùng nhau, vừa náo nhiệt lại hài hòa.

Đến khi Hạ Thuyền đi nhà trẻ, Hạ Nhân cùng Mai di cảm thấy vẫn nên để cho Hạ Húc và Tinh Loan có không gian riêng, lúc này bọn họ mới chuyển về nhà chính.

-

Hạ Húc tham gia hoạt động trở về, chuyện đầu tiên làm chính là vợ yêu của mình hôn hôn một lần, Tiểu Hạ thuyền liền bị ném sang một bên.