Cùng lúc đó, bỗng “tinh” một tiếng.
Âm thanh máy móc vang lên từ bên trong chiếc thẻ điện tử của Triệu Hành.
[Triệu Hành, trừ 2 điểm, số dư còn lại: 130 giá trị hối cải.]
Triệu Hành cầm thẻ điện tử vỗ vỗ lên mặt Chu Minh, giọng điệu ác độc, thái độ phách lối: “Đã thấy chưa đồ ngu xuẩn, giá trị hối cải được sử dụng như vậy đấy.”
Nói xong, cậu xoay người rời đi, để lại một đám người đang khϊếp sợ.
Đây thực sự không phải lần đầu tiên Triệu Hành đến nơi này.
Nhiều năm trước, cậu đã từng là đứa con của một tội phạm đeo vòng tay mang theo sắc huỳnh quang màu xanh lá.
Mẹ cậu bị kết án chín năm giam cầm, sau đó đã sinh ra cậu ở nơi này.
Triệu Hành sống ở đây tám năm, cậu từng cho rằng nơi đây chính là nhà của mình.
Phòng ký túc của Triệu Hành mang số hiệu 1502 có nghĩa nó là căn phòng số 2 nằm ở tầng 15 dưới lòng đất, là một căn phòng tập thể đông đúc chen chúc đến tám người.
Triệu Hành đứng trên tàu suốt năm tiếng đồng hồ, bây giờ đã mệt mỏi không thể chịu được, rất cần một giấc ngủ để nghỉ ngơi.
Nhưng cậu vừa mới tới cửa phòng ký túc đã phát hiện ra rất nhiều người đang vây quanh phòng 1502, vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Triệu Hành gãi gãi đầu.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cứ xuất hiện nhiều chuyện không thuận lợi thế này.
Triệu Hành thô bạo đẩy đám người bước vào trong, chỉ chốc lát sau đã đi đến được trung tâm của vấn đề.
Kẻ gây sự là một người đàn ông có cơ bắp vô cùng rắn chắc, mắc áo ba lỗ, tay đầy hình xăm. Anh ta đang tựa người vào khung cửa, lớn tiếng nói: “Mẹ nó chứ, ông đây xem trọng nên mới để mắt đến mày, mặc kệ mày suy nghĩ như thế nào thì hôm nay mày cũng nhất định phải đi theo tao.”
Triệu Hành: “...”
Hóa ra một gã đàn ông đồng tính luyến ái đang gây chuyện.
Triệu Hành quyết định từ hôm nay trở đi cậu sẽ tiếp tục ghét bỏ nhóm người này.
Triệu Hành nghiêng đầu, chuẩn bị cẩn thận ngắm nghía xem đến cùng là vị “hồng nhan họa thủy” nào đang trêu hoa ghẹo nguyệt.
Vừa nhìn thấy người ta, Triệu Hành đã hơi ngạc nhiên.
Con gái?
Không đúng.
Mặc dù người kia có một mái tóc đen rất dài nhưng hình dáng khung xương rõ ràng là một chàng thiếu niên.
Người này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, vóc dáng không thấp nhưng vì làn da trắng bệch như tuyết và dáng người gầy gò nên đã khiến cho anh càng thêm gầy yếu mấy phần.
Mà bây giờ, bàn tay phải thon dài tái nhợt, ngay cả đầu ngón tay và khớp xương cũng hiện ra màu trắng bệch kia đang run rẩy nắm chặt mảnh thủy tinh, cố giằng co với người đàn ông đối diện.
Anh ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt trắng như tuyết vương vài lọn tóc rối, cắn bờ môi đỏ thẫm đến độ chảy máu ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người tới.
Dáng vẻ này thậm chí khó có thể khiến người khác sử dụng từ “xinh đẹp” để hình dung.
Chỉ có thể nói người này quá mức mỹ lệ.
Giống như đóa hoa hồng trắng bị máu nhuộm đỏ vươn ra từ trong tuyết, quyến rũ người khác vịn cành bẻ hoa.
Triệu Hành vừa nhìn thấy khuôn mặt này, đầu óc đã “bùm” một tiếng phát nổ.
Cậu chậm rãi buông vali xuống, từng bước từng bước tiến lại, sau đó không hề có dấu hiệu báo trước nào, tung chân đá một cú vào bụng thiếu niên, đạp người ngã xuống đất. Ngay sau đó, cậu ngồi thẳng lên lưng thiếu niên nọ, một đấm lại một đấm giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của anh.
Một cú, hai cú, ba cú.
Tốc độ chậm chạp nhưng cực kỳ tàn nhẫn.
Bàn tay đẫm máu của cậu tóm lấy cái cổ tái nhợt của thiếu niên, cậu cúi người ghé sát vào bên tai anh hỏi.
“Lạc Lạc, đã lâu không gặp.”
“Vẫn còn nhớ anh đấy chứ?”