Chương 1

Chương 1

[Địa Lịch năm 345 – khu C3 phòng chờ tàu hạng D].

“Triệu Hành thật sự bị đuổi đi rồi hả?”

“Tao đã nói từ sớm rồi mà bọn mày không tin, nhất định phải đến xem...”

“Suỵt, bọn mày nói nhỏ chút đi.”

“Sợ cái gì mà sợ? Mày còn coi nó là cậu ba nhà họ Triệu cơ à? Nó đã biến thành con chó nhà có tang, hơn nữa bây giờ nó đã ngủ rồi, còn đeo tai nghe nữa...” Mặc dù nói vậy nhưng tiếng nói của người nọ lại đã nhỏ đi rất nhiều.

“Nhà họ Triệu không đưa nó đi thì thôi, lại còn bắt nó phải đi tàu hạng D á? Đáng thương quá, chậc chậc...”

“Mày thật sự cảm thấy nó đáng thương?”

“... Cũng không phải, tao chỉ cảm thấy... đời người khó đoán, lại cảm thấy, Triệu Hành cũng chẳng lợi hại gì, cởi bỏ lớp hào quang của nhà họ Triệu ra thì nó chỉ là một người bình thường, không, còn kém hơn cả người bình thường nữa. Nó chính là một tên côn đồ không học hành không nghề nghiệp...”

“Nghe nói Triệu Hành sẽ tới khu 3 của thành phố K, một nơi có trình độ phát triển hết sức kém cỏi, vừa nghèo vừa loạn, không khác gì một trại tập trung côn đồ.”

“Thế thì quá thích hợp với nó rồi.”

Ồn ào quá.

Ầm ĩ không khác gì ruồi bay qua tai.

Ồn ào đến mức không thể ngủ nổi.

Cậu thanh niên ngửa đầu ngồi trên ghế nghỉ không nhịn được, thở dài một hơi, mở mắt ra.

Cậu ấy chính là Triệu Hành.

Sự sỉ nhục của gia tộc họ Triệu ở thành phố C, thủ lĩnh côn đồ trong mắt mọi người, cậu ấm nhà giàu không học hành không nghề nghiệp.

Là ví dụ điển hình cho những trò đùa của giới “công tử nhà giàu” và là thất bại của nền giáo dục.

Hiện giờ, vì “phạm sai lầm”, cậu đã bị nhà họ Triệu vất bỏ, lưu đày tới khu 3 thành phố K hoang vắng lạc hậu, mặc cậu tự sinh tự diệt.

Biệt danh mới họ đặt cho cậu là “chó nhà có tang”.

Mà đám người đang trốn sau cây cột líu ríu cách đó không xa đều là đám nhóc con trong nhà có chút tiền bạc, nhưng thân phận ở trong gia tộc chỉ là mấy kẻ “ăn chơi trác táng” không đáng nhắc tên.

Lúc trước chúng đi theo sau mông gọi “anh Triệu, anh Triệu”, bây giờ khi Triệu Hành vừa nghèo túng, chúng đã chạy vội đến chê cười, còn muốn làm trò đánh chó mù đường.

Sao trên đời lại có loại người ngu ngốc đến như vậy? Còn chạy đến tận trước mặt người ta để nói xấu.

Triệu Hành thở dài, cảm thấy trước kia mình đã mù mắt.

Thì ra mấy năm nay cậu vẫn luôn làm bạn với một đám ngu xuẩn như thế này sao?

Vậy trong mắt người khác có phải cậu chính là đại ca của một đám ngu, hay nói cách khác chính là Vua ngu ngốc?

Trong nháy mắt Triệu Hành vừa mới mở mắt ra, mấy thằng ngốc trốn sau cột cũng lập tức câm miệng.

Lúc ánh mắt của Triệu Hành đảo qua chỗ họ, có một người đã chuẩn bị vụиɠ ŧяộʍ chuồn đi.

Sao lại vừa ngu xuẩn vừa hèn nhát đến vậy?!

Triệu Hành khẽ thở dài.

Cậu tháo tai nghe, ném nó vào trong thùng rác cách đó không xa.