Hai người ăn cơm xong ở nhà họ Thẩm, không ở lại mà trở về biệt thự.
Lục An An tắm rửa xong liền muốn lên phòng chiếu phim trên lầu xem phim.
Cô đi lấy đồ ăn vặt rồi chạy đến phòng chiếu phim nhỏ trên tầng cao nhất, và chọn xem một bộ phim tình cảm.
Không bao lâu sau Thẩm Kha Từ cũng tắm rửa xong, ngồi xếp bằng ở bên cạnh cô.
Hai người sử dụng cùng một loại sữa tắm, hương thơm trên cơ thể giống như nhau.
Thẩm Kha Từ nhìn một đống đồ ăn vặt đặt trên bàn: “Em ăn tối chưa no sao?”
“…Em ăn nhiều rồi, anh không phải không biết.” Lục An An khui hộp sữa ra.
Bởi vì phải tập võ nên lượng cơm hằng ngày của Lục An An nhiều hơn so với người bình thường, ăn cơm tối xong chưa được bao lâu, dạ dày dường như không còn gì nữa.
Lục An An đang xem bộ phim không chớp mắt, đột nhiên bị Thẩm Kha Từ ôm qua.
“!”
“Ăn nhiều như vậy, nhưng trên người cũng không có bao nhiêu thịt.” Giọng nói Thẩm Kha Từ từ đỉnh đầu cô truyền đến.
Một đôi tay to thò vào dưới bộ đồ ngủ của cô, ý muốn xác nhận xem trên eo cô có thịt hay không.
“Thẩm Kha Từ.” Hai gò má Lục An An nhuộm đỏ, vỗ tay anh.
Thẩm Kha Từ giả ngu, bàn tay tiếp tục theo đường cong cơ thể của cô mà sờ lên phía trên.
Hơi thở ấm áp thả vào tai Lục An An.
Lục An An cắn chặt môi làm cánh môi màu đỏ ứ máu.
Phòng chiếu phim tối tăm, chỉ có ánh sáng trắng trên màn hình chiếu qua.
Nhân vật nam nữ chính trong phim gặp lại sau vài năm, vừa sát gần nhau liền bốc cháy, họ chén nhau ở lối cầu thang không có người.
Hai mắt Lục An An ướt đẫm, nước mắt chảy xuống theo từng hàng, nương theo khuôn mặt chảy xuống, lạch cạch, tất cả đều rơi xuống người Thẩm Kha Từ.
“Ngày mai không có lớp học.” Thẩm Kha Từ không tập trung dựa vào sofa.
Anh không chút che dấu nhìn chằm chằm Lục An An, anh không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào của cô.
“Anh, anh có phải là... Đã sớm... Tính toán xong...” Lục An An không dám chạm vào người anh, đành phải cầm chăn, đứt quãng nói, “Biếи ŧɦái.”
Thẩm Kha Từ hơi dùng lực, hô hấp Lục An An đột nhiên dừng lại, nước mắt lại lạch cạch chảy ròng: “Anh bắt nạt, bắt nạt em.”
Bộ dáng này của cô thật sự khiến người ta yêu thương, Thẩm Kha Từ thưởng thức trong giây lát, anh ngồi dậy, giữ chặt ót cô hôn lên.
Lục An An nức nở một tiếng, đã bị Thẩm Kha Từ ôm lên.
“Đi vào phòng của anh hay phòng của em?” Thẩm Kha Từ nôn nóng, không đợi Lục An An trả lời, anh liền giúp cô quyết định, “Vậy ở phòng anh đi. ”
Bất ngờ trời đổ mưa rào, tiếng sấm bên ngoài vang lên, mưa lạnh điên cuồng đập vào cửa sổ.
Ánh sáng ấm áp, căn phòng nóng bỏng.
Thẩm Kha Từ không ngại mệt mà làm Lục An An hết lần này đến lần khác.
Lúc sau, Lục An An khóc nấc lên, nghĩ thầm không phải hai người chỉ mới không làm hơn một tháng thôi sao, vì sao Thẩm Kha Từ giống như mấy năm không làm như vậy.
Cô thật sự rất tức giận.
Nhưng cô cũng rất mệt, thôi để tỉnh dậy nói sau vậy.
–
Hôm sau, Lục An An nằm trong lòng Thẩm Kha Từ tỉnh lại.
Trên người mặc váy ngủ sạch sẽ thoải mái.
Cô đau lưng, đau đến “a” một tiếng.
Thẩm Kha Từ siết chặt cánh tay đang ôm cô, cằm cọ cọ lên trán cô, không có ý định muốn thức dậy.
Người đàn ông đáng ghét, ăn cô xong thì ngủ ngon đến vậy.
Lục An An tức giận kéo tay anh ra, xoay người đưa lưng về phía anh.
Cô liền nhìn thấy mấy cái bao đã dùng được quăng dưới giường.
“...” Hình ảnh đêm qua lướt qua đầu cô, Lục An An nhắm mắt lại.
Đầu óc cô thật đen tối.
Sau lưng truyền đến động tĩnh, là Thẩm Kha Từ tỉnh dậy.
Thấy cánh tay trắng nõn của Lục An An lộ ra bên ngoài, ánh mắt anh tối sầm lại, sau đó kéo chăn đắp lên cho cô.
Lục An An quay đầu lại, trừng mắt với anh.
“Tỉnh rồi?” Thẩm Kha Từ nhướng mày, “Ngủ ngon không?”
“...” Anh nói xem.
Lục An An lại trừng mắt nhìn anh, sau đó dùng chăn phủ kín đầu, vài giây sau cô kéo chăn xuống lộ ra nửa khuôn mặt, nói nhú nhí: “Em muốn ăn cháo ngô, bánh bao nhỏ, còn có bánh trứng nữa.”
Thẩm Kha Từ nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, cúi đầu hôn lên trán: “Được.”
Lục An An híp mắt, cô quyết định chui lại cái ổ của mình ngủ.
Đợi đến khi cô ngửi thấy mùi thơm liền tỉnh dậy, thấy Thẩm Kha Từ bưng bữa sáng vào.
Đồ ăn được mua bên ngoài, nhưng tất cả đã được trưng ra trong chén bát sạch sẽ.
Thẩm Kha Từ dường như rất quan tâm đến chuyện ăn uống của Lục An An.
Anh cảm thấy cho Lục An An ăn giống như cho một con thỏ ăn vậy.
Nhìn thấy con thỏ ăn đến hai má phồng lên, trông rất dễ thương.
Thẩm Kha Từ thất thần trong giây lát, tâm tư của anh trở về thời cấp ba.
Cô gái líu ríu trước mặt anh mỗi ngày, cô tức giận cũng trông đáng yêu vô cùng, cô gái ngày nào vẫn còn mặc đồng phục cấp ba màu xanh trắng mới đây đã trưởng thành.
Cũng trở thành cô gái của anh.
Thẩm Kha Từ đột nhiên cảm thấy cuộc sống của anh rất may mắn.
Một số người sẽ bỏ lỡ tình yêu chân chính suốt đời, còn một số người không bao giờ có thể nhận được tình yêu chân chính.
Nhưng anh đã không bỏ lỡ, tình yêu chân chính của mình ở quá khứ, hiện tại và tương lai.
Lục An An thoả mãn ăn xong, Thẩm Kha Từ bưng mâm đi, cô lại tiếp tục ngủ, cô ngủ đến chiều.
Chờ cô tỉnh lại, cảm giác thể lực đã hồi phục không ít, cô xuống giường, xỏ đôi dép lê thỏ màu hồng đi tìm Thẩm Kha Từ.
Thẩm Kha Từ đang ở trong sân vườn tưới hoa, anh mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, bả vai rộng lớn, dáng người cao ráo.
Thấy Lục An An đi tới, Thẩm Kha Từ đặt bình nước lên bàn đá cẩm thạch.
“An An” anh nói, “Chúng ta về thăm Ninh Thành một chút đi.”
Lục An An sững sờ trong giây lát, sau đó bước xuống bậc thang, mỉm cười chui vào lòng anh: “Được.”
–
Trời trong lành, ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây, trên mặt đất ẩn hiện bóng cây loang lổ.
“Thẩm Kha Từ, anh nhìn này anh nhìn này, siêu thị này đã được trang hoàng lại rồi này.”
“Wow, không ngờ cửa hàng ăn sáng này vẫn còn đông khách đến như vậy.”
“Chúng ta đi dạo ở trung tâm thương mại một chút đi.”
Lục An An và Thẩm Kha Từ đi dạo một vòng qua những nơi quen thuộc.
“Còn có một chỗ vẫn chưa đi.” Thẩm Kha Từ nói.
“?”
Nửa giờ sau, hai người đi đến ngôi nhà bị bỏ hoang.
Lục An An vừa nhìn thấy nó, đột nhiên nhớ đến một chuyện không vui.
Hai năm trước, cô ở nơi này nói lời tạm biệt với Thẩm Kha Từ.
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm Kha Từ, người phía sau kéo cô đi lên lầu.
Những đồ vật được đặt bên trong không hề thay đổi, ghế sofa da cũ kỹ, còn có cây thông Noel treo đầy ngôi sao.
Thẩm Kha Từ ấn công tắc, cây thông Noel liền phát sáng.
“Anh đã mua ngôi nhà này.” Anh nói.
“Hả?”
Thẩm Kha Từ: “Tập đoàn nhà họ Thẩm có mở chi nhánh ở Ninh Thành.”
Lục An An bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thẩm Kha Từ nhẹ nhàng nhếch khóe môi: “Anh không nhớ lầm thì hai năm trước, anh có tặng quà sinh nhật cho em thì phải?”
“Anh nhớ kỹ thật.” Lục An An gật nhẹ: “Thực xin lỗi. Hồi ấy, em đã không nhận quà của anh.”
Thẩm Kha Từ ôm cô, giọng nói khàn khàn bật cười: “Nói xin lỗi làm gì chứ, bây giờ em nhận quà cũng được mà, không phải sao?”
Lục An An được ôm trong ngực ngẩng đầu nhìn: “?”
Thẩm Kha Từ dẫn cô tới dưới gốc cây thông Noel: “Ở đây này.”
Lúc này Lục An An mới phát hiện, dưới gốc cây Giáng sinh có một hộp quà màu lam, là món quà mà hai năm trước Thẩm Kha Từ tặng mà cô chưa có nhận.
“Em mở ra xem một chút đi.” Thẩm Kha Từ nói.
Lục An An ngồi xổm xuống, cẩn thận mở dải ruy băng của hộp quà ra, đợi đến khi nhìn thấy thứ bên trong, ánh mắt cô phát sáng: “Đây là...”
Cô cầm lên, nhìn về phía Thẩm Kha Từ: “Tượng được khắc bằng gỗ?”
Là hình ảnh hai người nắm tay nhau, cả hai đều mặc đồng phục màu xanh trắng, nam sinh lạnh lùng, còn nữ sinh thì tươi cười xán lạn.
Bức tượng được điêu khắc rất cẩn thận, đầu gỗ được mài rất trơn tuột, màu sắc được tô rất cẩn thận.
“Là anh làm.” Lục An An nhìn một chút liền đoán ra, trong lòng vừa chua xót vừa hạnh phúc, hốc mắt ướŧ áŧ.
“Ừm, ngày đó anh muốn nói với em.” Thẩm Kha Từ thò tay vào túi lấy ra một cái hộp nhỏ.
Mở nó ra.
Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh nằm lặng lẽ bên trong.
Lục An An ngây người, giương mắt nhìn Thẩm Kha Từ.
“An An, chúc mừng sinh nhật, em có nguyện ý ở bên anh mãi mãi không?”
Thẩm Kha Từ nở nụ cười: “Chậm trễ hai năm, hôm nay mới có cơ hội nói với em.”
Đôi tay này của anh từng tham gia thi đấu rất nhiều đều thong dong bình tĩnh, lần đầu tiên anh cầm lấy chiếc nhẫn mà lo lắng đến như vậy, thậm chí có chút rung động.
Giọng nói Thẩm Kha Từ dịu dàng, lại hỏi một lần nữa: “Lục An An, em có nguyện ý vĩnh viễn ở bên cạnh anh không?”
Hốc mắt Lục An An phiếm hồng, ôm bức tượng điêu khắc anh tặng, dùng sức gật đầu, cô cười nói: “Em nguyện ý.”
Em nguyện ý.
Quá khứ, hiện tại hay tương lai.
Em đều muốn ở bên anh.