Chương 40: Bồi bổ thân thể

“Thẩm Kha Từ.” Lục An An đi tới, cảm nhận được hơi thở không ổn định của người đối diện, cô nhẹ nhàng xiết chặt lòng bàn tay đối phương, lòng tràn đầy lo lắng.

Tả Tình không ngờ tới là Thẩm Kha Từ đang đứng ở cửa, bà hoảng sợ nói: “Tiểu Từ, con đã nghe thấy hết rồi.”

Thẩm Kha Từ: “Ông nội cũng biết.”

Tả Tình im lặng, cam chịu không nói lời nào.

Thẩm Kha Từ chế giễu: “Nếu không phải vừa rồi tôi tình cờ nghe được, có phải các người sẽ định giấu giếm tôi cả đời, làm tôi vẫn luôn nghĩ mình là con ngoài giá thú? Mọi thứ tôi có được bây giờ đều đã bị người khác lợi dụng?”

Tả Tình mở to hai mắt: “Không, mẹ không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy…”

Lúc này, bà mới nhận ra những gì mình làm là sai, và lại một lần nữa làm tổn thương Thẩm Kha Từ.

Tả Tình hối hận không thôi.

Hiện tại, cảm xúc Thẩm Kha Từ không được ổn định, anh không thể ở lại đây lâu thêm được nữa.

Thẩm Kha Từ nắm tay Lục An An, đi xuống dưới lầu.

Tả Tình bước vài bước đuổi theo, bà ngồi xổm xuống đất, che mặt, khóc rấm rứt: “Tiểu Từ!”

An An chạy không kịp theo Thẩm Kha Từ, cô đi có hơi loạng choạng, Thẩm Kha Từ biết ý, bước chậm lại.

“Tiểu Từ, con đi đâu thế?” Ông nội nghe thấy tiếng động liền đi tới, vừa thấy biểu cảm trên mặt Thẩm Kha Từ, ông ngay lập tức hiểu ra sự tình.

Ở tuổi 80, lần đầu tiên một người đàn ông nắm toàn quyền trong giới kinh doanh lại để lộ ra ánh mắt của một kẻ thua cuộc trước mặt cháu mình.

Thẩm Kha Từ nghiêng mặt, hai mắt nhắm lại, nói với Lục An An: “Em về nhà anh trước đi, được không?”

An An biết anh muốn ở lại để giải quyết việc này.

“Được.” Cô đáp.



Lục An An được tài xế nhà họ Thẩm đưa về biệt thự.

Cô ngồi trong phòng khách, đợi người đến tối.

Ngoài cửa vang lên một tiếng “tích”, Thẩm Kha Từ đã về.

“Thẩm…” Lục An An chạy tới, người trước mặt nồng nặc mùi rượu.

“Thẩm Kha Từ.” Lục An An nhẹ giọng kêu lên.

“Ừm.” Thẩm Kha Từ nhíu mày, anh được Lục An An đỡ ngồi lên trên ghế sofa.

Lục An An xác định anh không say, chỉ là có uống rượu thôi.

“Mọi chuyện thế nào rồi?” Lục An An hỏi.

Thẩm Kha Từ gật đầu.

Lục An An nhẹ giọng: “Thẩm Kha Từ, anh có buồn không?”

Ở trong tầm mắt cô, thiếu niên khẽ rũ đôi mắt xuống, anh như muốn giấu đi những cảm xúc của chính mình.

Quả nhiên, Thẩm Kha Từ hành động trong giây lát.

Lục An An ngồi xuống bên cạnh, vòng tay qua ôm lấy cổ anh.

Lúc này, hai người như sát lại gần nhau, nhiệt độ ấm áp bao bọc xung quanh cơ thể.

“Thẩm Kha Từ.” Lục An An ôm lấy người bên cạnh, “Đừng buồn, em ở đây chăm sóc anh.”

Cô cảm nhận được hơi thở của người đối diện có chút hỗn loạn, rồi Thẩm Kha Từ vòng tay ôm người cô vào lòng.

Thẩm Kha Từ ôm chặt tới mức Lục An An cảm tưởng như mình sắp sáp nhập vào người anh vậy.

Cả hai cứ như vậy một lúc, không ai nói với ai lời nào.

Lục An An biết bây giờ trong lòng đối phương đang rất suy sụp, suy cho cùng một chuyện như vậy, không thể dễ dàng chấp nhận một sớm một chiều được.

Cô đứng dậy, chợt thấy đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Kha Từ.

Người con trai này dường như đã quá quen với sự nhẫn nhịn, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống một giọt.

Trong lòng Lục An An đau xót.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm thon gầy, từng chút từng chút dụi đôi môi mỏng của mình lên khuôn mặt Thẩm Kha Từ.

Từ mắt đến mũi, lại từ mũi đến môi.

Hô hấp Thẩm Kha Từ có phần nặng nề hơn, anh giơ tay ấn sau gáy cô, rồi nhanh chóng tiến tới.

Lục An An đầu óc choáng váng, hai chân không đứng vững được nữa, cô ngã xuống sofa.

Cả hai cái gì cũng không muốn, chỉ muốn cảm nhận hơi ấm của đối phương, tìm kiếm niềm an ủi tinh thần.

Trong một khoảnh khắc, hai người như muốn trốn khỏi cái cảm giác tồi tệ từ những chuyện không vui này.

Phòng khách rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng cúc áo của ai đó rơi trên sàn đá cẩm thạch.

Tay trái Thẩm Kha Từ siết chặt, tay phải vòng lại ôm người từ phía sau.

Dây áo trượt xuống làn da trắng nõn của Lục An An, cô lo lắng nhắm mắt lại.

Thẩm Kha Từ hôn người con gái trong lòng, càng lúc càng dùng sức, tiếp đến bế Lục An An lên.

Trở lại phòng của Thẩm Kha Từ.

Lục An An tóc xõa tung nằm trên giường, hai má đỏ ửng, đôi mắt phiếm nước mờ sương, cô thấy anh mở ngăn kéo lấy ra một gói nhỏ gì đó.

Tiếng sột soạt phát ra từ căn phòng, đó là âm thanh của gói hàng được mở.

Thẩm Kha Từ mua cái này từ khi nào thế…

Lục An An vừa định hỏi, nhưng cô đã sớm không thể nói lên lời.

Tim Lục An An đập càng lúc càng nhanh, cô sốt ruột nắm chặt lấy ga trải giường, hơi thở dồn dập, cắn chặt môi dưới rêи ɾỉ đau đớn.

Hai giờ sáng, biệt thự vẫn sáng đèn.

Kết thúc lần cuối, Lục An An được Thẩm Kha Từ ôm từ phòng tắm bước ra.

Cô mơ mơ màng màng, cả người lười biếng nằm trong vòng tay Thẩm Kha Từ, để mặc anh giúp mình mặc đồ ngủ.

“Đau.” Lục An An kêu nhỏ như tiếng muỗi.

Thẩm Kha Từ hôn nhẹ lên môi cô: “Như thế này.”

Lục An An yếu ớt đẩy anh ra: “Sao lúc nãy anh không nghe lời như vậy đi?”

Cô lẩm bẩm, có chút tức giận: “Đau quá.”

Thật ra cũng không đau cho lắm, chỉ là An An hơi làm quá lên thôi.

Chẳng qua, Thẩm Kha Từ thật sự … thật sự quá đáng sợ.

Cô cầu xin anh không biết bao nhiêu lần, thế mà ở trên giường Thẩm Kha Từ cứ như người bị điếc.

Lục An An lúc này mới nổi giận.

Sự tình qua đi, nỗi lòng trong Thẩm Kha Từ vơi đi không ít, anh nhìn An An như nhìn chú mèo đang làm nũng trong lòng.

Anh vén váy ngủ của cô lên, nhìn xuống phía dưới: “Đến lúc bôi thuốc rồi.”

“…” Lục An An xấu hổ, ngượng ngùng duỗi đôi chân mềm mại, mịn màng dẫm lên đùi Thẩm Kha Từ, nhưng chỉ được có hai lần, vì bây giờ cô không còn tí sức lực nào nữa rồi.

Anh yêu cô sâu đậm đến nhường nào.

Lục An An thoải mái nằm trên giường, để Thẩm Kha Từ bôi thuốc cho mình.

Bôi thuốc xong, Thẩm Kha Từ nằm xuống bên cạnh, ôm hôn lên mặt An An.

“Em muốn ngủ.” Lục An An lẩn trốn.

“Em ngủ đi.” Thẩm Kha Từ tiếp tục làm công việc của anh.

Lục An An điên rồi.

Chẳng lẽ, Thẩm Kha Từ không thấy mệt hay sao?

“Thẩm Kha Từ, anh mà còn như vậy nữa, ngày mai em sẽ quay về.”

Chiêu này thực sự có tác dụng, Thẩm Kha Từ lập tức nằm xuống giường, nhưng tay vẫn nhất quyết không buông cô ra.

Căn phòng bật điều hòa, nhưng người Thẩm Kha Từ rất ấm, Lục An An liền chìm sâu vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.



Hôm sau, Lục An An tỉnh dậy, thấy toàn thân đau nhức.

Lúc này xung quanh cô không có ai.

Lục An An xỏ đôi dép thỏ vào chân, bước xuống lầu, nhìn thấy Thẩm Kha Từ đang nấu cơm trong bếp.

Tay nghề nấu nướng của Thẩm Kha Từ tự học được hồi còn học cấp ba, hương vị quả thực không tồi, hơi nước bốc lên từ trong nồi, hương thơm thoang thoảng phả vào mũi An An.

Cô lười biếng bước đến ôm chầm lấy anh từ đằng sau, áp mặt mình lên tấm lưng Thẩm Kha Từ.

Bàn tay đang bận nấu nướng của Thẩm Kha Từ dừng lại: “Em có mệt không?”

“Mệt.” Lục An An khẽ gật đầu.

“Em ra nằm sofa một lát, khi nào cơm chín anh sẽ gọi em dậy.”

“Được.”

Lục An An đi tới phòng khách, nằm trên sofa, nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.

Đột nhiên điện thoại rung lên, Lục An An trợn tròn mắt, cô vuốt màn hình đọc tin nhắn.

Đinh Thành: [Lục An An, ngày mai cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn một bữa, có được không?]

Lục An An nghĩ thầm trong đầu, vì sao lại muốn mời cô đi ăn cơm, cô có từng giúp Đinh Thành việc gì đâu nhỉ.

An An cau mày, nghĩ xem bây giờ phải làm gì thì Thẩm Kha Từ bê mâm cơm từ bếp bước tới.

Nhìn thấy vẻ mặt Lục An An lúc này, Thẩm Kha Từ nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Lục An An: “Có một người, cái người tên Đinh Thành mà lần trước chúng ta gặp ở quán bar, cậu ấy muốn mời em ăn cơm…”

Nghe xong, Thẩm Kha Từ lấy điện thoại của Lục An An rồi nhấp một dòng lên đó.

[Tôi là Thẩm Kha Từ.]

Vài giây sau, phía bên kia có dấu hiệu phản hồi… nhưng đang gõ lại xóa, gõ rồi lại xóa…

Thẩm Kha Từ cười lạnh, kéo tên người kia vào danh sách đen.

“Anh chặn cậu ấy?” Lục An An ngẩng đầu hỏi.

“Ừm.” Thẩm Kha Từ đem điện thoại trả lại cho cô: “Để hắn đỡ phải nhớ mong.”

“Hả? Nhớ mong cái gì?” Lục An An khó hiểu.

Thẩm Kha Từ một tay ôm vai, tay kia ôm lấy đầu gối, cứ thế bế Lục An An lên: “Không có gì, ăn cơm thôi.”

“Ồ.” Lục An An gật đầu, ngoan ngoãn vòng tay qua cổ anh.

Trong bữa ăn, Lục An An nuốt miếng cơm xuống, nói với Thẩm Kha Từ: “Em có tham gia câu lạc bộ võ thuật.”

“Buổi sinh hoạt đầu tiên của câu lạc bộ sẽ diễn ra ở võ quán vào thứ ba tuần sau, hôm đấy anh có rảnh không?”

Thẩm Kha Từ: “Thứ ba anh phải ở lại phòng thí nghiệm.”

“Ừm.” Lục An An mím môi.

Vậy là hôm đó anh không đến được rồi.

Đúng rồi, công việc ở phòng thí nghiệm rất bận, Thẩm Kha Từ không tới được cũng không sao, có như thế cô mới cảm thấy thoải mái hơn.

Chiếc đĩa trên bàn ăn chỉ còn lại một miếng tôm chiên, hai đôi đũa cứ thế mà gắp cùng một lúc.

“…” Lục An An mở to đôi mắt mèo, nhìn chằm chằm vào Thẩm Kha Từ: “Anh cho em miếng này nha?”

Thẩm Kha Từ nhướng mày, trông thấy ánh mắt đầy mong đợi của người đối diện, trong lòng anh nổi lên ý định muốn bắt nạt.

“Anh là người nấu.” Thẩm Kha Từ nói.

“Anh, anh không thể thông cảm cho em một chút sao?” Lục An An bĩu môi: “Ngày hôm qua em rất mệt, cho nên hôm nay phải bồi bổ thân thể.”

“Người anh cũng cần được tẩm bổ.” Thẩm Kha Từ nói.

“Ăn tôm chiên làm sao mà bổ sung dưỡng chất cho cơ thể được? Đáng lẽ anh phải ăn pín dê rau hẹ gì đó chứ?”

“…” Thẩm Kha Từ cố nén cười: “Em nghe mấy cái này ở đâu thế?”

Lục An An nói tiếp: “Trên mạng nói, đàn ông sau khi làm chuyện đó rất dễ trở nên yếu ớt, vì thế mà cần ăn gì đó để bổ thận tráng dương, nếu không sẽ không thể sử dụng được.”

Đang nói chuyện, Lục An An chợt nhớ ra: “Anh nghỉ ngơi được chút nào chưa? Em thấy anh chưa nghỉ ngơi được nhiều đâu, sáng dậy lại còn phải nấu cơm cho em.”

Nói như vậy, quả thực là Thẩm Kha Từ còn mệt hơn cả cô, càng cần phải bồi bổ.

Lục An An săn sóc bỏ miếng tôm chiên vào bát Thẩm Kha Từ: “Anh ăn đi, tuy rằng cái này không giúp nhiều cho việc tẩm bổ cho lắm, đợi lát nữa để em gọi súp pín dê rau hẹ cho anh ăn, được không?”

“…” Thẩm Kha Từ buông đôi đũa xuống.

Lục An An nhìn anh đứng dậy, đi về phía mình: “?”

Chợt nhiên, cô được đôi tay của ai đó bế thốc lên.

“!” Lục An An trong đầu thắc mắc: “Anh đang làm gì thế?”

Thẩm Kha Từ: “Chứng minh.”

“?”

“Xem anh có cần súp pín dê rau hẹ không?”

Lục An An sửng sốt: “Khoan đã, mình ăn cơm đi, em sẽ không nói chuyện này nữa.”

Thẩm Kha Từ nhanh chóng đi đến chiếc ghế sofa đặt trong phòng khách, nói với Lục An An: “Quá muộn rồi.”