Chương 4: Âm dương quái khí

Edit: Hanna

Chương 4: Âm dương quái khí

Thẩm Kha Từ thiếu chút nữa bị cô siết đến không thở nổi, sắc mặt âm trầm: "Khụ khụ, buông tay. "

Sau khi phục hồi tinh thần thì mới phát hiện mình quá xúc động, Lục An An tỉnh táo lại buông tay ra, nhưng trái tim giống như bị ngâm trong Formalin, vừa buồn vừa lạnh.

*dung dịch formalin – một dung dịch dùng để ngâm xác. Khi bước vào các nhà xác để học tập và nghiên cứu chúng ta sẽ ngửi thấy một mùi rất nồng và xốc đó chính là mùi của formalin.

"Coca của tôi, " Cô cúi đầu, nhìn chất lỏng màu nâu trên mặt đất, mí mắt kéo xuống, giọng điệu thấp, "Cậu bồi thường cho tôi."

Thấy Thẩm Kha từ chối phản ứng, Lục An An lại lặp lại một lần nữa, chỉ là thanh âm càng ngày càng yếu: "Cậu bồi thường cho tôi. "

Giằng co trong chốc lát, người trước mặt tựa hồ khẽ thở dài một tiếng, sau đó đi về phía khu vực đồ uống.

Một phút sau Thẩm Kha quay trở về, mua một chai coca nhét vào tay cô.

Lục An An tâm tình tốt hơn trước, khôi phục lại cao hứng, sau đó chỉ chỉ vào chân anh, ân cần hỏi: "Chân cậu không sao chứ? "

Thẩm Kha Từ híp mắt, hai tay đút vào túi quần, đi ra cửa: "Đây không phải là việc của cậu. "

"......"

Tên này sao lại âm dương quái khí* như vậy?

*Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.

Lục An An đè nén tức giận, nể tình anh "yếu- bệnh- tàn" nên không so đo với anh.

Mưa đã dừng lại, nhưng không khí vẫn còn hơi ẩm ướt.

Thẩm Kha Từ đi không nhanh, Lục An An hai ba bước đã đuổi theo: "Chân cậu mỗi khi trời mưa đều sẽ đau sao? "

Lúc này Thẩm Kha Từ không chê cô phiền, trả lời: "Ừm. "

Lục An An tuy rằng không có cảm nhận được, nhưng cô nhìn khuôn mặt không có chút huyết sắc của Thẩm Kha Từ, cảm thấy hẳn là khi luyện võ bị thương thì cảm giác đau đớn so với chân bị đau chắc không khác biệt lắm.

Lúc mới bắt đầu luyện Vịnh Xuân Quyền đã đặc biệt thảm, Lục An An luôn khóc, sau đó lau khô nước mắt nước mũi tiếp tục học, về sau võ công càng ngày càng thuần thục, cũng không bị thương gì, sự thống khổ lúc ấy theo thời gian mà mài mòn rồi chậm rãi biến mất, trở thành hồi ức.

Mặc kệ chân Thẩm Kha Từ vì sao lại biến thành như vậy, Lục An An thật lòng hy vọng, có một ngày anh cũng có thể không đau đớn nữa.

Cô còn muốn nói thêm gì nữa, đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói to lớn: "Lục An An! "

Vừa nghe thấy tiếng nói này, trong lòng Lục An An liền tự động kéo còi báo động, cô quay đầu lại, sợ tới mức lắp bắp: "Mẹ... mẹ... ba. "

*

Lục Chính trong tay xách hai túi đồ, nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, Hạ Tri Khinh bên cạnh cầm hai bàn tay trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm chai coca trong tay Lục An An.

Làm sao bây giờ?!

Nếu bị Hạ Tri Khinh biết mình mua trộm đồ uống, tuyệt đối sẽ bị mắng đến máu chảy đầm đìa!

Con người trong thời khắc nguy cấp luôn có thể trở nên thông minh, Lục An An linh động cơ thể, nhanh chóng nhét coca vào lòng Thẩm Kha Từ, chính nghĩa nói: "Bạn học Thẩm, từ trước đến nay mình thật sự không uống coca, cậu thật sự không cần khách khí như vậy. "

Vẻ mặt cô nghiêm túc, đặc biệt tăng thêm hai chữ "từ trước đến nay", sau đó khẽ bày tỏ lập trường với mẹ Hạ: "Mẹ, bạn học Thẩm mời con uống coca, con đã cự tuyệt, mẹ thấy con làm có đúng không? "

Thẩm Kha Từ bị ép trở nên "khách khí": "..."

Lục An An khẽ nói nhỏ: "Xin cậu đấy, giúp tôi một chút đi."

Vài giây sau, Thẩm Kha Từ bất đắc dĩ gật đầu.

Hạ Tri nhẹ bán tín bán nghi buông tha Lục An An, hỏi Thẩm Kha Từ: "Bạn học này xưng hô như thế nào? "

"Cậu ấy tên là Thẩm Kha Từ, cũng ở hẻm Tần Vân." Lục An An tranh giành đáp án.

Hạ Tri liếc cô một cái: "Để bạn học tự mình nói, con cướp lời người ta làm gì? "

Ngược lại đối với Trầm Kha Từ: "Trùng hợp như vậy? Đều ở hẻm Tần Vân? Vậy không bằng đến nhà chúng tôi ăn một bữa tối đi?"

Lục Chính cũng nói: "Đúng vậy Tiểu Thẩm, hôm nay chú và dì mua rất nhiều đồ ăn, nếu đã gặp thì cùng nhau ăn đi, ăn xong chú đưa con về nhà. "

Vừa nghe đến hai chữ "về nhà", thần sắc Thẩm Kha Từ khẽ biến đổi, anh nhéo nhéo miếng dán trong tay, trầm giọng: "Không cần, cám ơn chú và dì. "

Anh hiển nhiên không giỏi tiếp xúc với người khác, ngay cả đối với danh xưng trưởng bối cũng nói có chút không được tự nhiên.

Lục An An nhạy bén nắm bắt được cảm xúc của anh, vội vàng hòa giải: "Mẹ Thẩm Kha Từ đã sớm nấu xong đồ ăn chờ cậu ấy về ăn rồi, chúng ta có thể hẹn lần sau, ba mẹ chúng ta đi trước. "

"Đứa nhỏ này." Hạ Tri Khinh bất đắc dĩ nói, "Được, dù sao nhà chúng ta cách nhau gần như vậy nên dù thế nào cũng sẽ có cơ hội, vậy thì hẹn lần sau. "

Lục An An chạy tới ôm lấy cánh tay ba mẹ: "Thẩm Kha Từ tuần sau gặp! "

Một nhà ba người đi về phía trước, bỏ Thẩm Kha Từ ở phía sau, Lục An An nhịn không được quay đầu lại nhìn, thấy thiếu niên thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm mặt đất trống rỗng.

Mặt đất ướt đẫm, đèn đường chiếu lên người thiếu niên, kéo dài cái bóng của anh.

Đó có phải là ảo tưởng của cô hay không? Vì sao cô cảm thấy Thẩm Kha Từ thoạt nhìn rất... Cô đơn?

- ----------------------

Hôm sau, trời đầy nắng và gió.

"Chi Chi, cậu đến chưa? "Lục An An ngồi trên ghế sofa ở sảnh rạp chiếu phim.

Hứa Chi ở đầu dây bên kia vội vàng nói: "Mình đến rồi, đã đi đến cửa rồi. "

Lục An An ngẩng đầu nhìn Hứa Chi đang đi vào, cô đứng dậy nghênh đón: "Bộ phim sắp bắt đầu rồi, vé đâu? "

"Ở trong túi của mình, " Hứa Chi lật túi xách, lấy vé ra, đột nhiên sửng sốt.

"Làm sao vậy?"

*

"An An, mình xin lỗi cậu." Hứa Chi khóc không ra nước mắt, "Hình như mình đã mua nhầm vé rồi. "

"A?" Lục An An hỏi, "Cậu mua gì vậy? "

"Mình mua phim kinh dị, ô... ô... ô, hơn nữa đã qua mười một giờ không thể đổi.... "

"...... Cậu có dám xem không? Lục An An hỏi.

" Không dám đâu, còn cậu thì sao?"

"Mình cũng không dám."

Hai người lúng túng đứng tại chỗ.

"...... Cậu có muốn xem thử nó không? Lục An An không đủ sức lực nói, "Mua thì cũng đã mua, không xem thì lãng phí lắm. "

Hứa Chi anh dũng gật đầu: "Được. "

Sau khi hai người đưa vé cho nhân viên, thì đi vào phòng chiếu, ngồi xuống chỗ chờ một lúc, bộ phim bắt đầu.

Phim kinh dị hầu như không có ai xem, trong sảnh chỉ có vài người lẻ tẻ, vốn nên có loại cảm giác sảng khoái, nhưng Lục An An một chút cũng không cảm nhận được.

Cả người cô kề sát Hứa Chi, lấy tay che mắt: "Đã chiếu chưa? "

Hứa Chi cũng không khá hơn, nhắm chặt mắt: "Không biết, nhưng nghe thanh âm hẳn là đã chiếu rồi chứ? "

Trong nháy mắt âm nhạc kinh dị vang lên, hai cô gái còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy hai nam sinh ở hàng đầu kêu thảm thiết: "A a a a a! "

Âm thanh kia cực kì to, làm Lục An An thiếu chút nữa ù tai.

Một trong những nam sinh ấy phát ra âm thanh rùng mình: "Nguyên ca, hay là chúng ta đi ra khỏi đây đi? "

Nam sinh được gọi là " Nguyên ca" nói: "Không được! Người đàn ông thực sự sao có thể mới xem một nửa đã bỏ chạy, ông đây nhất định phải xem hết nó!"

Tiếp theo là một làn sóng hình ảnh kinh khủng, hai người co lại thành một: "A a a a a! "

Bị cắt ngang như vậy, không khí kinh dị giảm bớt không ít, Lục An An che miệng nói với Hứa Chi: "Không nghĩ tới còn có nam sinh sợ phim kinh dị như vậy. "

Rõ ràng cô nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị nam sinh được gọi là "Nguyên ca" kia nghe được.

Nam sinh quay đầu: "Này, cậu khinh thường ai vậy?"

Lục An An vội vàng xua tay: "Không có.. không có, là tôi sợ. "

Hứa Chi thật sự không dám nhìn: "An An, nếu không chúng ta đi ra ngoài đi? "

"Được."

Hai người che lỗ tai chạy trốn ra khỏi phòng chiếu phim, vừa đến cầu thang, hai nam sinh kia cũng chạy theo.

Bốn người, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, mỗi người đều sắc mặt trắng bệch.

Lục An bình tĩnh lại, bị dọa không ít nên nhịp tim đập rất kịch liệt.

Một trong những chàng trai gầy gầy cao cao, trông rất trắng, lúc này giả vờ bình tĩnh, duy trì hình tượng nam tử hán của mình: "Lát nữa tôi còn có việc quan trọng, cho nên tôi đi trước đây."

Một nam sinh thấp hơn một chút do dự mở miệng: "Nhưng Nguyên ca, không phải anh hôm nay không có gì bận sao?"

*

"Câm miệng lại!"

Lục An An không nhịn được cười ra tiếng, chỉ thấy nam sinh cao lớn đang nhìn cô, quan sát trong chốc lát, sau đó khóe môi nhếch lên: "Tôi là Nguyên An Dật, còn cậu ấy tên Tề Tiêu. "

Tình bạn tuổi dậy thì đến rất nhanh, mấy người tán gẫu một lát, liền thành lập nhóm "Đội diệt quỷ thành phố Ninh Thành", rồi đi thẳng đến phòng trò chơi.

Ở hai ngày nghỉ này, phòng trò chơi có rất nhiều người lui tới, vô cùng náo nhiệt.

Lục An An kéo cánh tay Hứa Chi chạy tán loạn giữa các hạng mục, đột nhiên ngừng lại.

"Võ sĩ quyền vương tranh bá? Chi Chi, nếu không chúng ta chơi trò này đi." Lục An An chỉ vào máy đo sức mạnh quyền Anh nói.

"Các cậu?" Nguyên An Dật giống như là nghe được trò cười, "Hai người các cậu thoạt nhìn gầy như vậy, gió thổi qua liền ngã, muốn chơi cái này a? "

"Ừm, " Lục An An nâng cằm lên, sau khi làm quen cũng không cần câu nệ, học cách nói chuyện của anh, "Cậu đang khinh thường ai? "

"Không phải, cánh tay này của cậu nếu bị gãy, lát nữa tôi còn phải đưa cậu đến bệnh viện." Nguyên An Dật nói.

"Đừng nói nhảm." Lục An An lui ra sau vài bước nhường chỗ trống, "Các cậu lên trước đi."

Nguyên An Dật nhíu mày: "Đây chính là cậu nói a, đừng đến lúc đó liền lừa gạt tôi, Tề Tiêu cậu lên trước. "

Tề Tiêu đứng trước máy móc, nắm chặt nắm đấm, dùng sức đấm một quyền.

780 điểm.

"Sao cậu lại giống như một tiểu cô nương vậy." Nguyên An Dật chửi bới, anh buông lỏng cổ tay, ấn khớp ngón tay, hướng tới mục tiêu nhanh như chớp xuất quyền.

860 điểm.

Anh cười khẽ nói với Lục An An: "Tới cậu. "

Lục An An đi lên, chậm rãi giơ tay lên.

Nguyên An Dật ở một bên xem kịch: "Được rồi, đừng quá kiêu ngạo..."

"Bụp!" Là âm thanh nắm đấm va chạm vào bảng đo lực.

Máy móc "tích tích tích" vang lên âm thanh ăn mừng, một giọng nữ cơ khí lạnh lẽo nói: "Một ngàn điểm, chúc mừng người chơi đạt được điểm tối đa."

1. 000 điểm?!

Ba người còn lại kinh ngạc đến cằm sắp rớt, cho rằng mình bị hoa mắt, nhìn chằm chằm con số rất lâu.

Lục An An rất hài lòng với phản ứng của bọn họ: "Thế nào, thấy tôi lợi hại chứ? "

"An An, cậu xứng đáng trở thành bạn trai của mình a." Hứa Chi nói, "Sau này nắp chai mà mình không mở được thì sẽ đưa cho cậu a."

Lục An An tỏ ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Nguyên An Dật và Tề Tiêu: "Sức lực của hai người còn không lớn bằng một nữ sinh, ăn cái gì lại cao như vậy? "

Tề Tiêu yếu thế: "Tôi trở về thì bổ sung canxi, bổ sắt bổ kẽm, tăng cường rèn luyện, tranh thủ vượt qua Lục An An. "

"Không có khả năng, cỗ máy này khẳng định là bị hỏng rồi, chúng ta đổi một cái lại so sánh." Nguyên An Dật không phục.

Nửa tiếng sau...

Bởi vì ngón cái của Nguyên An Dật bị gãy xương, lập tức được đưa đến bệnh viện.

"Cậu cậy làm cái gì chứ, nhất định phải đánh được một ngàn điểm, hiện tại thì tốt rồi, còn phải bỏ tiền ra khám bệnh." Lục An An đứng ở một bên nhìn anh băng bó.

Nguyên An Dật nhìn thạch cao bọc đến khuỷu tay, hỏi: "Bác sĩ, tôi chỉ bị gãy ngón tay cái, vì sao lại phải băng bó nhiều như vậy? Thật là xấu."

"Sợ tên tiểu tử như cậu bị động kinh, đến khi bị lệch vị trí, lại đến đây để băng bó lại." Bác sĩ chỉnh hình trả lại thẻ bảo hiểm y tế cho anh, "Đi thanh toán tiền đi."

Nhìn bộ dáng đáng thương của Nguyên An Dật đang đeo băng gạc treo trên cánh tay, hơn nữa lý do cậu bị gãy xương cũng có chút liên quan với mình, Lục An An đồng tình nói: "Cậu khát không? Tôi mua cho cậu một chai nước. "

"Cám ơn, tôi muốn chai lớn." Nguyên An Dật nói.

Lục An An đi ra ngoài rẽ mấy vòng mới tìm được máy bán hàng tự động, vừa đúng lúc nhận được điện thoại của Hứa Chi.

"Ừm, vừa mới kiểm tra xong, phải tịnh dưỡng hai tháng, cậu và Tề Tiêu đã trở về rồi? Được rồi, thứ hai gặp, tạm biệt. "

*

Cô cầm nước lên định quay trở về, liền thấy Thẩm Kha Từ từ trong phòng khám đi ra.

Thiếu niên tay nắm chặt phim CT, áo sơ mi trắng không có chút bụi bẩn, quần đen giản dị làm nổi bật đôi chân thẳng tắp thon dài, chỉ là tư thế đi bộ hơi khác với người khác.

Lục An An không chút suy nghĩ liền gọi anh lại: "Thẩm Kha Từ. "

Thẩm Kha Từ chần chừ quay đầu lại, thấy cô xuất hiện ở chỗ này có chút ngoài ý muốn, đang muốn mở miệng, trước mặt liền lắc qua một bóng người.

"Lục An An!" Nguyên An Dật chạy tới đứng bên cạnh cô, cười nói, "Tôi trả tiền xong rồi, chúng ta đi thôi. "

#26082022