Edit: Hanna"Mẹ kiếp? Người đó là em à? Lục Vận kinh ngạc nói.
Lý Hằng chọc chọc cánh tay hắn, nhịn không được cười trộm.
Lục An An nhỏ giọng hỏi Trần Niên: "Nhất định phải chơi sao?”
Lục Vận liền nhanh nhẹn trả lời: "A đúng, tất nhiên là phải chơi, đây là quy tắc. ”
Lục An An có chút khó xử.
Ánh mắt Thẩm Kha Từ dừng trên mặt cô, nhìn không ra cảm xúc gì.
Có người đột nhiên hỏi: "Nghe nói Lục An An là đến từ trường Nhị Trung ở Ninh Thành phải không?"
Lục An An chậm chạp gật đầu: "Ừm. ”
"Tôi nhớ không lầm thì Thẩm Kha Từ cũng đến từ trường Nhị Trung ở Ninh Thành, hai người có quen biết sao?"
Lục An An ngẩn ra.
Lục Vận: "Lục An An cũng đến từ trường Nhị Trung Ninh Thành sao? Vậy hai người..."
"Không biết." Lục An An vội vàng nói, "Trước kia chưa từng gặp qua. ”
Lục Vận khϊếp sợ: "Hai người không biết nhau sao? ”
"Có chơi nữa hay không?" Thẩm Kha Từ đột nhiên lạnh lùng.
Mọi người ở đây đều im lặng, lông mi cong vểnh của Lục An An khẽ rung.
Anh có tức giận không?
Thẩm Kha Từ đột nhiên ném bài lên bàn, rót hai ly rượi rồi cầm lên, giương mắt nhìn chằm chằm vào Lục An An, lạnh nhạt: "Đến đây đi. ”
Bầu không khí im lặng trong hai giây, nổ tung trong nháy mắt.
"Ồ... Uống rượu giao bôi, uống rượu giao bôi!" Mọi người xem náo nhiệt đều kêu lên.
Lục An An hoảng hốt, cô không biết vì sao Thẩm Kha Từ lại đột nhiên như vậy.
Hứa Chi cũng tỏ ra kinh ngạc, như sợ chờ không kịp liền nhét ly rượu vào tay Lục An An: "Cậu mau đi đi. ”
Lục An An bị Trần Niên còn có mấy nữ sinh đẩy đến trước mặt Thẩm Kha Từ, cô chỉ cảm thấy ngoại trừ lỗ tai có thể nghe được âm thanh, các bộ phận khác trên cơ thể hoàn toàn không có cảm giác. Bạn đang đọc t𝑟uyện tại ( T 𝚁 u 𝘔 T 𝚁 𝗨 𝘠 𝑬 𝖭.Vn )
Vừa tới gần anh là có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người.
Thần sắc Thẩm Kha Từ nhàn nhạt, không có biểu tình gì, thoạt nhìn tựa hồ còn có chút miễn cưỡng.
Lục An An rũ mắt xuống.
Bàn tay thon dài của Thẩm Kha Từ cầm lấy ly rượu, lại không cho cô cơ hội do dự, tay kia trực tiếp ôm lấy eo cô, ấn vào trong ngực.
Lục An An tiếng lên một bước, cứ như vậy tựa vào người anh, chạm đến cơ bắp săn chắc của thiếu niên.
"Mẹ kiếp... Anh Thẩm rất chủ động nha, xem ra thẩm mỹ của anh Thẩm cũng rất tốt ấy chứ?" Một số chàng trai trêu chọc.
Hai má Lục An An trong nháy mắt đỏ lên, nhưng cô không thể lùi lại.
"Uống, uống, uống!" Lục Vận và Lý Hằng dẫn đầu kêu lên.
Thẩm Kha Từ nhìn không ra có biểu tình gì, tay phải vòng qua tay của Lục An An, chén rượu kề sát môi mỏng, uống trước.
Lục An An phục hồi tinh thần, cũng học theo dáng vẻ thẩm Kha Từ bắt đầu uống.
Tim cô đập rất mạnh, rượu mạnh chạy vào cổ họng nóng bỏng, khiến đầu óc cô choáng váng.
Mùi rượu quanh quẩn ở chóp mũi, hai mắt cô mê ly.
Tim cô đập như trống đánh, cố gắng uống hết ly rượu.
Thẩm Kha Từ uống xong rồi buông cô ra, ngồi trở về, lập tức rời khỏi Lục An An.
Ánh mắt Lục An An nhẹ nhàng chớp chớp hai cái, cũng trở lại chỗ ngồi của mình.
Cho rằng cứ như vậy trôi qua, kết quả Lục Vận nhất định phải mập mờ nói: "Lần đầu tiên anh Thẩm chủ động như vậy, đây là có ý gì a? ”
Lục An An theo bản năng nhìn về phía Thẩm Kha Từ.
Trầm Kha Từ lười biếng dựa vào lưng ghế, giọng nói trầm thấp có từ tính: "Không có ý nghĩa gì cả. ”
"Không phải không biết tôi sao? Vậy thì giờ biết rồi đấy. ”
Thân thể Lục An An run lên, mắt mèo ướt sũng, mờ mịt không biết phải làm sao.
Cô không biết Thẩm Kha Từ nói cái này là có ý gì, là đang tức giận cô nói không biết anh sao?
"Ha ha ha, anh Thẩm thật hài hước!" Lục Vận dường như biết được rằng giữa hai người có gì đó không thích hợp, lập tức đánh qua loa, "Tiếp tục, chúng ta tiếp tục chơi a! ”
Khương Phỉ an ủi Lâm Nhiên: "Không sao đâu, tôi giúp cậu. ”
Lâm Nhiên giương mắt, nhìn vào đôi mắt của bạn thân, gật gật đầu.
Ván thứ hai, Khương Phỉ là vua.
Khương Phỉ đem bài dơ một vòng cho mọi người xem: "Là của tôi.”
Cô giả vờ suy nghĩ trong một lúc, sau đó nói: "Số 6 và số 10 hôn môi với nhau.”
"Là hai người nào?!" Lý Hằng cười nói.
Lâm Nhiên thẹn thùng lấy thẻ của mình ra: "Số 6 là của tôi. ”
"Là Lâm Nhiên!" Mọi người đều kinh ngạc.
"Số 10 là ai? Mau ra đây, mau ra đây, mỹ nữ đang chờ ở đây này." Lục Vận kêu lên.
"..." Thẩm Kha Từ ném bài lên bàn, "Tôi chịu phạt rượu. ”
"Thẩm..." Lục Vận kẹt lại.
Lý Hằng sợ tới mức cằm bị trề ra, không nghĩ tới người đó lại là Thẩm Kha Từ.
Cùng Thẩm Kha Từ hôn môi, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cũng khó trách Thẩm Kha Từ lựa chọn muốn phạt rượu.
Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.
Sắc mặt Lâm Nhiên biến đổi, không nghĩ tới Thẩm Kha Từ lại không chút do dự cự tuyệt cô.
Vậy tại sao lại đối với Lục An An...
Lục An An nhìn Thẩm Kha Từ bị phạt ba chén rượu, ánh mắt trợn tròn, cô quay đầu hỏi Trần Niên: "Không phải cậu nói nhất định phải chơi sao? Làm thế nào mà còn có thể phạt rượu?”
Trần Niên: "Ai nha, mình cũng mới biết thôi.”
#01112022