Chương 11: Băng keo cá nhân

Edit: Hanna

Thần thái kiêu ngạo của Lục An An dường như đã bị lây nhiễm cho tất cả học sinh.

"Đúng vậy lão sư, cậu ấy là người đứng nhất trong lớp chúng em, rất lợi hại."

"Thẩm Kha Từ quả đúng là đã đem lại thể diện cho lớp chúng ta, đề khó như vậy mà đều có thể làm được."

"Lớp sáng tạo còn chưa có ai làm ra đâu!"

Trong tiếng nói chuyện ồn ào, Thẩm Kha Từ bắt gặp ánh mắt của Lục An An, hai người cứ như vậy im lặng nhìn đối nhau.

Sau đó anh thu lại ánh mắt, siết chặt phấn trong lòng bàn tay, đi xuống.

"Được rồi được rồi, im lặng." Giáo viên nói, "Học sinh trường Nhị Trung rất khá đấy."

Giáo viên nhìn về phía học sinh lớp sáng tạo dưới đài: "Học hỏi người ta nhiều hơn đi, còn không mau cố gắng? "

Các học sinh trong lớp sáng tạo cúi đầu xuống viết trong im lặng.

Nguyên An Dật nhìn Lục An An, môi khẽ mím lại.

Buổi sáng sau giờ học, Lục An An muốn đi đến canteen mua một miếng băng keo cá nhân.

Lần đầu tiên đến Nhất Trung, cô không tìm được đường, nhìn thấy phía trước có một cô gái, Lục An An cẩn thận nhận ra một chút, phát hiện cô học lớp sáng tạo, lên lớp ngồi ở hàng đầu tiên bên phải, hình như gọi là Hà Dư Tâm.

"Bạn học, xin hỏi canteen đi như thế nào?" Lục An An gọi cô lại lễ phép hỏi.

Hà Dư Tâm vốn nhìn chằm chằm điện thoại cười tủm tỉm, nhìn thấy Lục An An thì sửng sốt một chút, sau đó nói: "Cậu đi theo tôi đi, tôi dẫn cậu đi. "

Lục An An nói lời cảm ơn, đi theo nữ sinh đó.

Trên đường Hà Dư Tâm mở miệng: "Thẩm Kha Từ kia, là bạn học của cậu sao? "

"Ừm, bạn học cùng lớp." Lục An An nói.

"Cậu có quen cậu ấy không?"

"Có quen." Lục An An gật đầu.

Cô và Thẩm Kha Từ hẳn là bạn bè có quan hệ cũng không tệ lắm, dù sao hai người tính ra cũng là "sinh tử chi giao", hơn nữa Thẩm Kha Từ đều dạy bổ túc cho cô nhiều như vậy.

"À." Hà Dư Tâm gật gật đầu, "Cậu có cách liên lạc với cậu ấy không? Cậu có thể cho tôi xin với được không?"

"A." Lục An An ngẩn ra, hơi do dự.

Cô cũng không biết vì sao mình lại do dự, chỉ là trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, thân thể theo bản năng kháng cự đáp ứng chuyện này.

"Không thể nào, chẳng lẽ ngay cả việc này mà cậu cũng không thể giúp?" Hà Dư Tâm bĩu môi, "Tôi còn giúp cậu dẫn đường. "

Đối phương đã nói như vậy, Lục An An cảm thấy nếu không cho thì cảm thấy không ổn lắm.

"Có, lát nữa tôi đưa cho cậu." Lục An An nói.

"Vậy hai chúng ta thêm wechat trước đi, đến lúc đó tôi sẽ nhắc nhở cậu, kẻo cậu lại quên." Hà Dư Tâm cười nói.

- --------------------

Lục An An trầm mặc đi mua băng keo cá nhân, trở lại phòng học đi thẳng đến bàn của Thẩm Kha Từ, không biết lấy đâu ra một cỗ tức giận, ném băng keo cá nhân lên bàn anh!

"Ba!" Băng keo cá nhân rơi trên bàn học.

Thẩm Kha Từ ngẩng đầu, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"

Lục An An tức giận nói: "Không có gì."

Cô có chút hối hận vì sự xúc động nhất thời của mình, có phải là đã làm quá rồi không? Cô cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, nhưng chính là nhịn không được.

"Băng keo cá nhân mua cho cậu, cậu tự mình dùng đi." Lục An An ổn định giọng điệu, nói xong trở lại chỗ ngồi nằm sấp xuống.

Vốn Lục An An cho rằng buổi chiều sẽ trôi qua một cách bình thản, kết quả cô ngủ một giấc tỉnh lại, nhìn thấy Hà Dư Tâm chuyển tới vị trí ngồi gần Thẩm Kha Từ.

"..." Lục An An vừa mới tỉnh ngủ mê man, vừa nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên liền mơ màng, đầu óc ngừng chuyển động.

Trái tim chua xót, ngực có chút buồn bực, hại cô không thể thở nổi.

Tại sao điều này lại xảy ra?

Cô rũ lông mi xuống, không nói nên lời.

"An An, cậu làm sao vậy?" Hứa Chi nhẹ nhàng đẩy cô: "Sắc mặt cậu không được tốt lắm. "

Giờ phút này trong phòng học rất ít người, nhiều người đã trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, hiện trường tương đối yên tĩnh, thanh âm của Hứa Chi không lớn cũng không nhỏ, những người có mặt trong lớp vừa vặn có thể nghe được.

Thẩm Kha dừng bút một chút, ngẩng đầu nhìn Lục An An.

Lục An An bình phục một chút, lắc đầu: "Không sao đâu. "

Kết quả cô vừa ngủ một giấc cổ họng có chút khàn khàn, vừa lên tiếng mang theo một tia nghẹn ngào, nghe như khóc vậy.

Lúc này Hứa Chi cảm thấy sự tình rất nghiêm trọng, nâng cao âm lượng: "An An, sao cậu lại khóc? "

"A?" Lục An An nghi hoặc.

"Nếu cậu khó chịu, buổi chiều chúng ta xin nghỉ không đi học, mình ở cùng cậu có được không?" Hứa Chi hỏi.

Không đi học?

Tâm tình không tốt của Lục An An đã bị quét sạch không còn một chút, tròng mắt đảo quanh, cứng rắn nặn ra mấy giọt nước mắt: "Ừm. "

Hai người đi xin phép giáo viên, giáo viên bày tỏ sự thấu hiểu, nói rằng lớp học sáng tạo tiến độ học rất nhanh, quá áp lực cũng là điều dễ hiểu.

Vì thế Lục An An và Hứa Chi nằm trên giường gỗ cứng rắn trong phòng ngủ.

"Nói đi, cậu làm sao vậy?" Hứa Chi nói, "Đột nhiên cảm thấy cậu không vui lắm. "

"A, cho nên cậu biết mình không có bị bệnh?" Lục An An hỏi.

"Đương nhiên rồi, mình chính là người đã xem hơn 900 tập thám tử Conan." Hứa Chi xoay người, "Có phải cậu không muốn lên lớp không? "

"......?"

"Mình biết mà, hắc hắc, kỳ thật mình cũng không muốn lên." Hứa Chi duỗi thắt lưng, "Cho nên phối hợp với cậu diễn một vở kịch, mình rất lợi hại phải không? "

Hứa Chi hoàn toàn đã hiểu lầm ý a, Lục An An nhướng mày.

"Ha ha, lợi hại." Lục An An cười nói.

- -------------------------

#17092022