Chương 1: Chuyển nhà

Edit: Hanna

Đầu tháng 9, mùa hè nóng bức, như muốn thiêu đốt cả con người ta.

Ánh mặt trời lên cao, một chiếc xe tải nhỏ phun ra khí thải ầm ầm rồi lái vào con hẻm nhỏ Tầm Vân.

Chiếc xe tải nhỏ rẽ trái rẽ phải, dừng ở trước cổng, trên cổng được làm bằng gỗ có treo một tấm bảng vàng "Võ đường Vịnh Xuân Quyền".

Ngay sau khi động cơ dừng lại, ghế sau cửa xe gấp không chờ nổi mà mở ra, một đôi chân mang giày sandal lắc qua lắc lại hai lần trong không trung rồi nhảy xuống mặt đất. Lục An An ngẩng đầu hít thở không khí trong lành rồi mới chạy vào sân.

Ở giữa sân, sáu bức tượng bằng gỗ đứng đối diện nhau trên mặt đất, bày ra tư thế tấn công, sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.

Lục An An đi tới đi lui giữa một đống bức tượng gỗ, đang định dùng tay sờ thử, liền nhìn thấy giàn nho ở phía nam, lập tức thu hút sự chú ý của cô.

Những dây leo xanh biếc bám chặt vào khung sắt, vài chùm nho tím treo trên cành.

Phía dưới, một chiếc xích đu mới tinh nằm dưới bóng râm.

Hai mắt Lục An An lập tức sáng lên, hứng phấn ngồi lên trên, chân đạp lên mặt đất, bắt đầu đung đưa. Lục An An vội vàng gọi ba Lục Chính đang bận xách hành lý:"Ba, ba mua xích đu cho con à?"

Lục Chính nghe vậy nhìn cô cười nói:"Ừ, con không phải luôn muốn một cái xích đu sao?"

"Cám ơn ba ba! Ba là người tốt nhất trên đời! Con yêu ba nhất! Chụt chụt chụt chụt!" Giọng nói Lục An An nhẹ nhàng ngọt ngào, chu môi hôn lên trong không trung.

Hạ Tri Khinh ôm một cái thùng đi vào, trừng mắt nhìn Lục An An:"Con bao nhiêu tuổi rồi? Còn làm nũng? Trông chẳng ra làm sao. Cả ngày không nghĩ đến chuyện học hành, mẹ nói con nghe, thật vất vả mới được chuyển vào trường nhị trung, nếu con còn không học hành tiến bộ, mẹ sẽ ném cái thùng truyện tranh này đi."

Lục An An phồng má, đầy ủy khuất.

Từ nhỏ cô đã sợ mẹ, hơn nữa gần đây vì chuyện chuyển trường, Hạ Tri Khinh cũng không ít lần quan tâm đến việc học của cô, cô cũng không dám cãi lại.

Vì thế cô chớp chớp đôi mắt mèo, đẩy ủy khuất nhìn về phía Lục Chính.

Nhận được tín hiệu của con gái cưng, Lục Chính ho hai tiếng:"Mẹ đứa nhỏ ơi,đừng giận nữa, con bé vẫn còn nhỏ mà, thích xem truyện tranh đều là chuyện bình thường."

Sau khi nói xong, ba Lục tỏ ra vẻ mặt lấy lòng, bê lấy cái thùng trong tay Hạ Tri Khinh.

"Ông còn không biết xấu hổ mà nói? Con gái không phải do ông chiều thành hư đấy sao!" Hạ Tri Khinh tức giận nói:"Vào buổi họp phụ huynh, khuôn mặt này của tôi mất hết thể diện đều là vì con gái bảo bối của ông đấy! Đứng thứ ba từ dưới đếm lên! Chậc! chậc! chậc! Quả là rạng danh tổ tiên nha!"

"Chẳng phải tôi có người họ hàng làm giáo viên ở trường nhị trung sao, để cậu ấy chú ý đến con gái chúng ta một chút, điểm số của đứa nhỏ chắc chắn sẽ đi lên. Tất cả đều là lỗi của tôi, chỉ dạy con bé luyện quyền, bỏ bê việc học."

"Tôi đã sớm nói qua với ông rồi, đã ở thời đại nào rồi, còn làm những thứ vô dụng này. Một cô gái đi học quyền cước, dù có giỏi đến đâu thì có thể đánh thắng người có đao trong tay hay né tránh được viên đạn sao? Học tập mới là quan trọng nhất."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Nếu không phải vì để cho con bé học tốt hơn, đâu đến mức tôi phải mặt dày đi tìm một người họ hàng xa mới gặp một lần vào dịp Tết?" Hạ Tri Khinh càng nói càng tức giận, "Còn võ quán bảo bối này của ông, tiền kiếm được quanh năm suốt tháng cũng không đủ ăn cơm, còn mua chút đồ chơi vô dụng, tôi thật sự bị hai cha con các người làm cho tức chết."

Đối mặt với lửa giận của Hạ Tri Khinh, Lục Chính chỉ biết liên tục cười.

Dù sao Hạ Tri Khinh nói cũng không sai, mấy năm nay người học ở Vịnh Xuân Quyền càng ngày càng ít, việc làm ăn ở võ quán cũng ngày càng khó khăn.

Lục Chính chưa từng học đại học, tốt nghiệp trung học liền kế thừa võ quán Vịnh Xuân Quyền và bắt đầu truyền dạy cho những người khác. Sau đó kết hôn với Hạ Tri Khinh sinh ra Lục An An, cũng tự nhiên dốc hết cả cuộc đời để truyền dạy, và cũng đem toàn bộ công phu của mình dạy cho con gái bảo bối.

Cũng may Lục An An ở phương diện võ học cực kỳ tốt, cũng nguyện ý chịu khổ, tuổi còn nhỏ đã có thể đạt tới trình độ người thường không thể đạt tới, vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của ba Lục.

Nhưng tục ngữ có nói, Thiên Chúa đã mở một cánh cửa cho bạn, thì ông cũng sẽ đóng một cánh cửa khác.

Võ công thì ngày càng lợi hại, thành tích học tập thì ngày càng đi xuống, kỳ thi cuối học kỳ vừa rồi, Lục An An chỉ mới xếp hạng chót thôi.

Hạ Tri Khinh cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, nên chuyển Lục An An đến một môi trường tốt hơn.

Vừa vặn có một bà con xa làm giáo viên ở trường nhị trung, chất lượng dạy học của giáo viên ở trường nhị trung khá tốt, vì thế Hạ Tri Khinh dứt khoát mang quà cáp đến cầu người, cuối cùng cũng hoàn thành thủ tục chuyển trường.

Sau nhiều lần trắc trở, cuối cùng cũng chuyển đến hẻm Tần Vân.

Hạ Tri Khinh khinh thường càu nhàu, nhìn thấy Lục An An còn ngồi trên xích đu, không khỏi giận dữ gào thét:"Con vẫn còn chơi? Còn không mau vào học!"

Lục An An sợ tới mức nhanh chóng nhảy xuống xích đu, nhanh như chớp chui vào trong phòng.

- ----------------------------------

Hoàng hôn buông xuống nhuộm một góc hẻm Tần Vân thành màu cam rực rỡ, xuyên thấu qua khe đá trút xuống một chuỗi ánh sáng.

Lục An An giơ tay hứng ánh sáng trước mặt, lại khoanh tay thành một vòng tròn, để cho ánh sáng xuyên qua.

Những điều trông nhàm chán và hết sức ngây thơ, nhưng Lục An An lại rất thích thú, đi hai ba bước thì dừng lại, chìm đắm trong ánh nắng mùa hè, đi được một lúc thì ánh sáng biến mất.

"A?" Lục An An dừng lại, nhìn vào ngõ cụt trước mắt, rơi vào trầm tư.

Hẻm Tần Vân đường xá hơi phức tạp, cô đến chơi, kết quả bị lạc đường.

Lục An An vội vã bước nhanh trở về, không phải sợ lạc đường, mà sợ đi mua nước tương chậm, sẽ bị mẹ Hạ mắng nha.

Bụp ~~~

Một tiếng đập vỡ chai rượu vang lên.

Bởi vì tập võ quanh năm, để phân biệt chính xác vị trí và thể tấn công của đối thủ trong khả năng tầm nhìn, Lục An An rất nhạy với âm nhanh, cô dựng tai lên, đi về phía nguồn âm thanh.

Tiếng chửi bới giận dữ của người đàn ông trung niên kèm theo tiếng đánh đập vào người.

Có người đang đánh nhau?

Lục An An nhấc chân chạy tới, trải qua hai khúc cua, cảnh tượng trước mắt khiến cô phẫn nộ đến cực điểm.

Một thiếu niên gầy gò, bị đánh đến mức phải lùi lại phía sau liên tục, sau đó bị một người đàn ông trung niên đẩy xuống đất, vung từng cú đấm lên người.

Người đàn ông còn ngại không đủ, duỗi chân dùng sức đạp vào ngực thiếu niên:"Đồ tàn phế, đò vô dụng, lão tử hôm nay đánh chết ngươi."

Lục An An tức giận hét lên:"Dừng tay."

Người đàn ông trung niên dừng tay và quay sang nhìn cô, ánh mắt từ cảnh giác rồi trở nên khinh thường:"Tốt nhất là chạy nhanh đi, nếu không mày cũng sẽ bị đánh giống như vậy."

Lục An An không để ý tới lời nói ấy, cô nhìn về phía thiếu niên nằm trên mặt đất, chỉ thấy quần áo lộn xộn, quần đen dính đầy bụi, trên cánh tay có một mảng tím tái, khắp nơi đều là vết trầy xước, thấm đẫm vết máu.

Thiếu niên cúi đầu, mái tóc che khuất đôi mắt, chỉ nhìn thấy bóng lưng đơn độc.

Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là lẽ đương nhiên, Lục An An trừng mắt:"Vậy ông thử xem."

Nói xong, Lục An An đứng tư thế trung bình tấn, khí thế ngất trời, bàn tay nắm quyền chậm rãi nâng lên.

Người đàn ông trung niên cười nhạo một tiếng, hiển nhiên coi cô như một đứa trẻ đã xem nhiều phim võ hiệp vọng tưởng muốn hành hiệp trượng nghĩa, đạp vào chân thiếu niên:"Chờ tao dạy con nha đầu này một bài học......."

Lời còn chưa dứt, Lục An An liền đánh một quyền, người đàn ông trực tiếp bị văng xa vài mét.

Người đàn ông loạng choạng lui về phía sau, ôm ngực, nhìn cô gái trước mặt với vẻ mặt không thể tin được.

Lục An An buôn nắm đấm xuống, phun ra một luồng hơi thở, ánh mắt cong lên:"Đại thúc thấy thế nào, muốn làm một hiệp nữa không?"

"CMN." Người đàn ông tức giận, vung nắm đấm.

Trong nháy mắt, Lục An An nâng cổ tay lên đỡ, tay phải nắm chặt đấm vào bụng người đàn ông, đánh cho người đang khom lưng đứng không nổi, phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Sau đó nhất chân đảo qua, chân người đàn ông bay lên trời rồi ngã xuống đất.

"Còn không mau đi!"

Lục An An mắng.

Người đàn ông còn muốn cậy mạnh, thấy Lục An An lại giơ nắm đấm lên, sợ tới mức vội vàng đứng lên, hùng hùng hổ hổ biến mất ở cuối ngõ nhỏ.

Hừ, dám xem thường bà.

Nhớ lại biểu hiện xuất sắc vừa rồi của mình, cứu một thiếu niên tay trói gà không chặt từ một tên cặn bã, quả thực có thể lên trang nhất của báo ba ngày liền nha!

Lục An An, ngươi xứng đáng được nổi tiếng a!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lục An An đã tưởng tượng mình được đám đông vây quanh quỳ bái, dẫn dắt một đám đệ tự, ngồi lên trên đỉnh cao của cuộc đời.

Khóe miệng Lục An An mang theo nụ cười toe toét

Sau đó, bất ngờ không kịp đề phòng mà đón nhận ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên.

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, máu tươi từ trên tráng chậm rãi chảy xuống, chạy thẳng xuống chiếc cằm gầy gò, đáy mắt thể hiện sự uất ức, nhìn chằm chằm Lục An An.

Lục An An bị anh nhìn chằm chằm có chút sợ, cho rằng anh còn chưa kịp bình tĩnh lại, liền chậm rãi đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống:"Không sao đâu, tôi đã đuổi kẻ xấu đi rồi."

Cô cố gắng làm cho mình trong thật thân thiện và vô hại, để thiếu niên cảm thấy cô đáng tin cậy:"Cậu đừng sợ, tôi tên là Lục An An, trong nhà mở võ quán, số nhà 16, lần sau nếu ông ta còn đến tìm cậu gây phiền phức, cậu liền chạy đến võ quán, tôi và ba tôi có thể bảo vệ cậu."

Nhìn thấy dấu giày bẩn thỉu trên tay áo ngắn màu trắng của thiếu niên, Lục An An trong lòng mắng tên cặn bã kia một vạn lần.

"Cậu bị thương, cậu có muốn đến bệnh viện khám không? Có cần tôi giúp cậu không?"

Thiếu niên nâng một bàn tay có khớp xương rõ ràng lên, Lục An An vội vã đỡ, kết quả lại bị anh đẩy ra.

Lục An An hơi bất ngờ, ngã xuống mặt đất, nhìn thiếu nhiên dựa vào tường đứng lên, nhìn cô từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng:"Đừng có xen vào việc của người khác."

"......" Lục An An cứng đờ tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhỏ bừng.

Lục An An suy nghĩ một chút, người thiếu niên này bị đánh đập, cô đã cứu anh, sau đó anh ta nói cô đừng có xen vào việc của người khác?

Không thể nào, người bình thường không thể phản ứng như vậy!

"Cho nên bây giờ anh... " Lục An An ngửa mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Đây là đầu óc bị đánh hỏng rồi sao?"

"......"

Trong lúc nhất thời, cả hai nhìn nhau như một kẻ ngốc.

Lục An An đứng lên, phủi bụi trên mông, vẫy tay:"Quên đi. Dù sao tên cặn bã kia tôi cũng đã giúp cậu đánh chạy mất rồi."

Thiếu niên nhếch khóe miệng, cười trào phúng:"Cặn bã?"

Lục An An nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Ông ta đã đối xử với cậu như thế rồi."

Thiếu niên im lặng thật lâu, không nhìn cô nữa, xoay người rời đi.

"A." Lục An An đi phía trước hai bước, "Cậu nhớ đi bệnh viện a."

Đúng là một người kỳ lạ, Lục An An nghỉ, ánh mắt đảo xuống.

Vừa rồi không chú ý, bây giờ nhìn qua, Lục An An mới phát hiện tư thế đi của thiếu niên có chút khập khiễng, chân phải rõ ràng nhỏ hơn chân trái, trọng tâm toàn thân đều rơi vào chân trái.

Cái gì? Cậu ta bị què?

- ---------------------------------------

#08192022 Chính thức khai hố!!!