Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giả Mù Xong, Ta Thành Thái Tử Phi

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thái tử khoanh tay dựa vào tường, hiển nhiên không ngờ rằng ta sắp đi tắm, kinh ngạc nhướng mày, sau đó nhìn ta mà cười nhạt, như thể đang xem kịch hay.

Ta đứng hình tại chỗ, vẫn không nhúc nhích

Thái tử có vẻ như không phải đến đây để gϊếŧ ta, vậy hắn đến là để thử ta sao?

Mạng sống hay danh tiết? Cái này còn phải nghĩ sao?

Chỉ do dự một giây, ta liền dứt khoát cởi bỏ trung y, tiện tay ném bộ quần áo lên mặt Thái tử, vừa vặn che khuất tầm nhìn của hắn.

Ta bước vào bồn tắm, cả người ngâm mình trong làn nước ấm, hơi nước bốc lên mờ mịt, ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó trơ mắt nhìn thái tử sờ cằm, đột nhiên hắn rút con dao găm từ trong ống tay áo ra, cầm trên tay nghịch nghịch xoay hai vòng.

Cái gì vậy Tiểu Viễn, người sẽ không…

Là người… ta là người mù…

Như vậy mà vẫn có thể ra tay, lương tâm của ngươi bị chó gặm rồi sao?

Ta vừa giận vừa sợ chết khϊếp, những vẫn phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Bên cạnh bồn tắm có một chiếc ghế, xiêm y của ta được treo ở lưng ghế, Thái tử thong thả ung dung mà bước đến chiếc ghế rồi ngồi xuống, bắt chéo chân, duỗi đôi tay dài lướt qua dòng nước.

Con dao găm nhắm ngay vào cổ ta, rồi dịch xuống ngực ta, như thể đang cân nhắc xem nên ra tay từ đâu.

Một tia sáng lóe lên từ chóp mũi, dọa ta sợ phát khóc.

Ta mở mắt ra, nước mắt từ từ lăn dài trên má, nhỏ xuống mặt nước tạo thành những gợn sóng nhỏ.

Thái tử nhướn mày và siết chặt con dao găm.

Ta vội lấy tay che lại mặt, thở dài một hơi, tựa lưng vào thành bồn tắm, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm trần nhà.

"Tiêu Viễn - Tiểu nữ nghe nói chàng sắp thành thân."

Thái tử: ?

"Tiểu nữ biết tiểu nữ không có tư cách thích người, người là thái tử, phụ thân của tiểu nữ cũng chỉ là quan ngũ phẩm, vốn là môn không đăng hộ không đối. Tiểu nữ không hy vọng xa vời có thể gả cho người, nhưng hiện tại hai mắt của tiểu nữ đã như vậy, sợ là sau này muốn nhìn thấy người cũng là điều xa xỉ.”

"Người mặc xiêm y đỏ, khẳng định sẽ rất đẹp."

"Huhuhuhu, Tiêu Viễn ——"

Ta lẩm bẩm một lúc, buồn bã khóc thút thít, mặc sức ở trong nước mà phát tán, khóe mắt đỏ hoe, mang bốn chữ “Nhu nhược đáng thương” diễn cho thật giống.

Thái tử ngơ ngác, chợt rút tay lại, ngơ ngác nhìn ta.

Đối mặt với một nữ tử mù, không mảnh vải che thân, lại còn yêu thầm ngươi, nếu ngươi cmn vẫn ra tay được thì ta phục ngươi.
« Chương TrướcChương Tiếp »