Trên đường hồi Kinh, xe ngựa của ta bị hỏng.
Cỗ xe dừng ngay sát đường bên cạnh là một khu rừng rậm, lúc này đang là đầu tháng ba, hoa đào nở rộ, mây rơi hờ hững bám trên cành cây. Ta cảm thấy trong xe có hơi ngột ngạt nên đã xuống xe rồi đi dạo một mình trong rừng.
Ta trải một tấm khăn trên mặt đất rồi ngồi xuống, bỗng nhiên từ phía sau thân cây xuất hiện một kẻ lạ mặt.
Người đàn ông này mặc một chiếc áo bào màu xanh lam, trên áo có thêu hình cò trắng, đây là trang phục của quan lục phẩm. Sắc mặt hắn ta tái nhợt, hai tay che lại cổ, máu trên cổ tràn ra, phun khắp mặt ta.
Chất lỏng ấm áp và nhớp nháp chảy xuống mặt ta, ta như chết lặng.
Giây tiếp theo, một bóng người khác từ sau gốc cây đi ra, tay cầm trường kiếm, giẫm lên lưng gã quan lục phẩm này.
"Có thể chết dưới kiếm của bổn vương, là phúc khí của ngươi."
Hắn hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh mà đâm trường kiếm vào sau lưng gã quan lục phẩm, phong thái ưu nhã, thoạt nhìn không có vẻ gì là đang gϊếŧ người.
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc trường bào của hắn, con ngươi ta run lên.
Con mẹ nó, Thái tử! Lần này ta chết chắc rồi!
Ta sững người tại chỗ, tim đập nhanh, đầu óc quay cuồng hồi lâu, chợt nảy ra một ý tưởng.
Ta đưa tay lên chạm vào má mình.
"Trời đang mưa sao? Lưu Ly - Trời mưa, mau đỡ ta lên xe Lưu Ly."
Ta một bên vừa gọi, một bên vừa chống tay vào thân cây từ từ đứng lên rồi vươn tay về phía trước mò mẫm tìm đường ra ngoài.
Thái tử đứng gần đó, nhìn chằm chằm ta với vẻ đầy nghi ngờ, lông mày nhíu lại.
"Tiểu thư, tiểu nữ ở chỗ này-"
Lưu Ly vén váy lên, vui vẻ từ xa chạy ta phía ta.
“Vận khí của chúng ta thật tốt gặp được Lục phu nhân. Ngài ấy nói sẽ đưa chúng ta về.”
Thái tử nghe vậy lập tức núp sau gốc cây, toàn thân ta cứng đờ, ta đưa tay ra giữ chặt cánh tay Lưu Ly, móng tay cắm vào tay nàng ấy.
"A, tiểu thư, sao trên mặt người lại có máu? Người bị thương sao?"
Ta dừng chân, do dự nói: "Máu gì? Vừa rồi không phải trời mưa sao?"
Vừa nói, ta vừa điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Lưu Ly, để nàng ấy nhìn vào khẩu hình miệng của ta.
“Ta là một người mù, một người mù ——”
Lưu Ly Băng Tuyết thông minh, lập tức hiểu ra, nhẹ nhàng dỗ dành ta.
"Không có việc gì, chúng ta quay lại xe trước."
“Tiểu thư, vừa rồi Lục phu nhân nói, ngài ấy biết một vị danh y nổi tiếng chuyên chữa bệnh về mắt, đôi mắt của người có hy vọng rồi.”
Ta mở to mắt rồi giơ ngón tay cái lên với Lưu Ly.
Làm tốt lắm!