Chương 4: Buổi sáng ngày hôm qua đã ‘làm’ một lần

Mặc dù Trần Khả không biết cậu đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt ấy, ánh mắt làm lông tơ sau gáy cô dựng đứng lên, cánh tay non mềm nổi lên một lớp da gà……

Cô theo bản năng lui về sau mấy bước, Chu Chấn Ninh lập tức cười nhẹ ra tiếng, nhảy xuống bàn dài.

“Cậu khẩn trương như vậy để làm gì? Buổi sáng hôm qua không phải đã ‘làm’ một lần rồi sao.”

Khuôn mặt Trần Khả nóng lên, trước mắt chợt hiện lên hình ảnh mình quỳ gối giữa hai chân cậu, vừa bị cậu đùa bỡn bầu vυ", vừa phải dùng hai tay nắm lấy căn dươиɠ ѵậŧ thô cứng kia của cậu, không ngừng loát động trên dưới.

Lòng bàn tay bỗng nhiên có hơi nóng, ngay cả bắp đùi cũng có chút bủn rủn……

Không muốn thừa nhận chính mình đã có cảm giác, cô cau mày rũ xuống hai mắt, “Chuyện kia…… Mình nghĩ chúng ta cần đàm phán nghiêm túc.”

Lông mày Chu Chấn Ninh nhẹ nâng, “Đàm phán là đôi bên đều có lợi thế trong tay, mong muốn tìm kiếm cách giải quyết, là quá trình cùng nhau đạt được hiệp nghị, cậu có lợi thế gì?”

Cô không có, nhưng……

“Nhưng vẫn không thể cứ tiếp tục như thế này, ít nhất cậu nên cho tôi một cái kỳ hạn chứ, lỡ như sau này cậu tìm được bạn gái, rồi kết hôn, có phải vẫn còn muốn lúc cần thì gọi tôi đến, lúc không cần thì đuổi tôi đi sao, nếu như thế, vậy cậu tung mấy tấm ảnh đó ra đi, tốt nhất là lộ luôn cả mặt, dồn tôi vào đường cùng, bức tử tôi đi!”

“Cậu đang tính bất chấp tất cả à?”

Trần Khả giận dỗi quay đầu đi, nhìn về ánh trăng treo ngoài cửa sổ, “Vậy cậu cứ coi như tôi bất chấp tất cả đi.”

Dù sao một ngày nào đó cô cũng thực sự bị cậu bức tử, cô có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!

Chu Chấn Ninh hiểu Trần Khả nhất, rất rõ ràng hiện tại cô đang bị kí©h thí©ɧ.

Dù sao cũng đã ở cạnh cô từ năm 5 tuổi, cô có tính cách gì, gặp chuyện gì sẽ xử lý như thế nào, trong đầu sẽ nghĩ cái gì, cậu đã sớm biết rõ hơn ai hết.

Buổi sáng ngày hôm qua cô dễ dàng đi vào khuôn khổ như thế, hẳn là cô mới vừa gặp chuyện, vẫn còn hoảng hốt, hoàn toàn mất đi năng lực ứng phó.

Nhưng khi cách một ngày, cô khẳng định cũng suy nghĩ rất nhiều, cho nên khi cậu nhắn tin cho cô, cô căn bản không tính đúng hẹn.

Chu Chấn Ninh giả vờ tự hỏi nhẹ bĩu môi, “Như vậy đi, nếu cậu có thể phối hợp giống như buổi sáng ngày hôm qua, tôi sẽ xoá bức ảnh kia đi, sau ngày mỗi lần thì xoá một bức?”

Trần Khả ngẩn ra, nhẹ chớp mắt, sau đó quay đầu lại nhìn cậu, “Cậu nói thật sao?”

Chu Chấn Ninh không trả lời cô, mà trực tiếp móc di động ra, click mở mật khẩu album, tìm được bức ảnh kia xoay màn hình về phía cô.

Trần Khả không muốn nhìn thấy những tấm ảnh đó của mình, nhíu mày vừa định quay đầu đi, liền thấy Chu Chấn Ninh cư nhiên ấn xóa bỏ……

Tuy đã tận mắt nhìn thấy bức ảnh biến mất, Trần Khả như cũ không thể tin được hai mắt của mình, hoặc là nói, không thể tin được Chu Chấn Ninh lại có thể thoải mái xoá đi như vậy.

Cậu nhấp môi, nhìn Trần Khả hơi hơi nghiêng đầu, “Thế nào? Đã đủ thành ý chưa?”

Trần Khả phục hồi tinh thần lại, vội vàng hỏi: “Ảnh chụp, tổng cộng có mấy tấm?”

“Ngày hôm qua tôi cho cậu xem bao nhiêu tấm là bấy nhiêu tấm.”

“Sáu tấm?”

“Nghiêm túc mà nói, thì hiện tại trong tay tôi chỉ có năm tấm.”

“……” Nói đến giống như lần này cô không cần trả giá vậy!

Tuy cô rất bất mãn vì miệng lưỡi Chu Chấn Ninh nói như thể đang làm cái gì lỗ nặng lắm, nhưng ít ra chuyện này không giống như ban đầu, một chút hi vọng cũng không có.

Năm lần, chỉ cần năm lần là cô có thể được giải thoát rồi, có thể cách xa người trong ngoài không đồng nhất, trước người khác thì một bộ dạng, còn trước mặt cô là tên biếи ŧɦái cuồng sắc tình xấu xa!

“Đã thành giao, có thể bắt đầu rồi sao?” Chu Chấn Ninh một bộ không kiên nhẫn, “Dươиɠ ѵậŧ tôi trướng sắp nứt ra rồi.”

Khoé môi Trần Khả hơi xụ xuống, mặt càng nóng hơn.

Tuy buổi sáng ngày hôm qua cô đã tiếp thu được các loại lời cợt nhã của Chu Chấn Ninh, nhưng cô vẫn khó mà thích ứng……