Chương 2: Vυ' thật lớn

Yết hầu bởi vì khẩn trương mà thắt chặt, Trần Khả nuốt nước bọt, nhìn Lương Tử Hi đang đi bên cạnh ngắm phong cảnh bên đường, giả vờ bước chậm móc di động ra nhìn nhìn.

“Xem gì vậy?” Lương Tử Hi hỏi.

"Mình xem mấy giờ rồi.” Trần Khả trả lời, nhìn thấy tin nhắn xác thực là do Chu Chấn Ninh gửi đến, hơn nữa là tin nhắn……

Bước chân cô dừng lại, như rơi vào hầm băng.

Thấy cô bỗng nhiên dừng lại, Lương Tử Hi cũng dừng lại theo, “Làm sao vậy?”

Trần Khả chớp chớp mắt hồi phục tinh thần lại, vội vàng hơi hơi khom lưng dùng tay nắm di động, chống lại bụng, “Bụng mình…… Bỗng nhiên có chút đau cần đi WC gấp, cậu đi đến trạm xe trước, mình sẽ chạy đến ngay.”

“Không có việc gì, mình có thể……”

Trần Khả không đợi Lương Tử Hi nói xong, xoay người chạy vào trong trường học, một bên chạy một bên quay đầu lại hô với Lương Tử Hi.

“Thật sự không cần chờ mình, cậu đi trước đi, đừng chờ lâu quá không thì xe buýt chạy mất.”

Lương Tử Hi nhìn bóng dáng của cô, mi dài xinh đẹp nhăn lại, bởi vì cô cảm giác được Trần Khả không thích hợp.

Mỗi tầng khu dạy học đều có phòng vệ sinh, Trần Khả nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh lầu một gần nhất, đi đến gian cuối cùng đóng cửa lại, vội vàng click mở tin nhắn.

Đó là hình ảnh thiếu nữ mặc đồng phục trần trụi nửa người trên, hai luồng vυ" trắng nõn mượt mà phá lệ bắt mắt, mà phía dưới ảnh chụp chỉ có ba chữ.

【 Vυ" thật lớn 】

Không chỉ tay Trần Khả nắm di động phát run, mà cả thân thể cũng run, hỗn loạn tức giận không chỗ phát tiết cùng sợ hãi…… Bởi vì người trong ảnh chính là cô!

Cô chịu không nổi lại một lần đem tin nhắn xóa đi, tay run rẩy gọi cho Chu Chấn Ninh.

Điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã được nhấc máy, Chu Chấn Ninh nhẹ nhàng trả lời, ngậm ý cười, tràn đầy chắc chắn, hiển nhiên sớm đoán được cô sẽ gọi điện thoại lại đây cho chính mình.

“Chu Chấn Ninh, cậu rốt cuộc muốn gì?!” Trần Khả nỗ lực đè thấp thanh âm chất vấn, thanh tuyến run đến không được.

Nếu không phải lúc vào trong phòng vệ sinh cô nhìn thấy còn có người, cô cảm thấy chính mình thật sự sẽ rống ra tới.

Chu Chấn Ninh dựa vào vách tường hành lang, khóe môi khẽ nhếch, “Nội dung tin nhắn không phải nói rất rõ ràng sao?”

“Hôm nay mình có việc không thể đi!”

“Khó mà làm được, cậu đã đáp ứng mình, thời điểm mình yêu cầu ‘ gặp mặt ’ cậu có thể đến bất cứ lúc nào, đây là cậu muốn đổi ý sao?”

“…… Đó là do cậu bức mình!”

“A, hiện tại mình chính là đang ép cậu a, cậu sẽ không cảm thấy mình đang trưng cầu cậu đồng ý hả?”

“Cậu —— Chu Chấn Ninh! Cậu sao có thể vô sỉ xấu xa đến loại tình trạng này!”

Khóe môi Chu Chấn Ninh hơi câu, nhàn nhạt trả lời cho cô ba chữ, “Quá khen.”

“Không biết xấu hổ!”

“Mình muốn mặt mình không biết xấu hổ, chuyện này cậu không cần nhọc lòng, hiện tại cho cậu năm phút, mình còn ảnh chụp nửa người dưới, nếu không lộ mặt, người khác nhìn thấy hẳn là không cũng nhận ra là cậu đâu đúng không.”

Đây là uy hϊếp trần trụi, mắt Trần Khả trừng lớn, vừa định mở miệng, đầu dây bên kia điện thoại đã vang lên tút tút.

Cô nắm di động cương tại chỗ, môi run rẩy nửa ngày, cúi đầu, gửi tin nhắn cho Chu Chấn Ninh.

【 Mười phút, mình sợ Lương Tử Hi đang đợi mình 】

Tin nhắn được gửi đi, Chu Chấn Ninh cơ hồ là trả lời ngay, chỉ hai chữ.

【 Có thể 】

Nhìn hai chữ kia, hàm răng Trần Khả cắn chặt muốn chết.

Đây là gương mặt thật của Chu Chấn Ninh, học sinh ba tốt dưới đáy mắt thầy cô giáo, con nhà người ta trong mắt ba mẹ cô, thậm chí là không ít nữ sinh yêu thầm thiếu niên ưu tú như cậu, dám tin sao?!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~