Đến quán trà, bàn nhỏ đều ngồi đầy người, thậm chí còn có người đứng uống trà, nhưng kỳ quái là, cái bàn nhỏ bên phải kia, chỉ có hai công tử một trắng một đen ngồi, cũng không biết vì cái gì, lại không có người chủ động qua đó.
Cơ thể không thoải mái, Tình Dương tuyệt không nghĩ ủy khuất chính mình phải đứng, không chút nghĩ ngợi ôm lấy bọc đồ đi tới, qua bên ghế trống. Nàng đặt mông ngồi xuống, ngay lập tức có thể cảm nhận được sát khí hắc y nam tử bên phải phóng tới.
Tình Dương tinh thần ủ rủ, mệt mỏi gục xuống bàn “Đừng nhìn ta. . . . . . Ta cũng là bất đắc dĩ mới đến đây ngồi.” Người người đều biết tự bảo vệ mình, nếu không vì thể trạng không thể chịu được nữa, nàng cũng thà rằng đứng uống trà, cũng tốt hơn là ở đây để người ta dùng ánh mắt lăng trì.
“Tình công tử, như thế này lên xe, ngươi có thể chịu được sao?” Hán tử vừa vén rèm xe lên liền nhìn thấy hắn bộ dáng này, nhịn không được lo lắng tiến lên hỏi câu.
Vùi đầu vào cánh tay nghỉ ngơi, Tình Dương thanh âm có chút mơ hồ không rõ. ”Đừng tính phần của ta, xe này khiến ta chóang váng, ta đi bộ đến là được.” Để nàng lại lên xe đó? Không! Tha nàng đi.
“Tình công tử, ngươi nói thật chăng?” Hắn hỏi như vậy cũng là có lòng, vừa rồi vài khách nhân quá giang đều hướng hắn phàn nàn, hiện tại công tử mảng mai này tự không lên xe, vậy thì thật là tốt quá.
Nghe ra trong giọng nói hắn có chút mừng rỡ, Tình Dương kéo cao khóe môi giễu cợt “Đúng.” Con người ích kỷ, tự lão nương này đi, không tin không đến được Lạc Dương.
Từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng, hình như nghe được vài câu “Cần phải đi”, ngay sau đó là một hồi tiếng bước chân, quán trà náo nhiệt lập tức trở lại yên tĩnh. Nàng vừa nằm bò ra nghỉ ngơi, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu.
“Tình Dương cô nương.” Một âm thanh quen thuộc từ trước mặt truyền đến.
Tình Dương sững sờ, con ngươi nâng lên. Ngồi ở đối diện nàng chính là nam tử đội nón trắng, tầng lụa trắng che đi dung mạo của hắn, làm cho người ta thấy không rõ, nhưng tiếng nói này. . . . . .
“Kỳ… Kỳ Cách công tử?” Tinh thần chấn động, đôi mắt kinh ngạc cùng vui mừng. Từ cái đêm chia tay đó, nàng đều ngóng trông hắn sẽ đến tìm mình, không nghĩ tới không đợi được hắn, nhưng lại gặp mặt ở trên núi này!
Kỳ Cách lo lắng nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt trước mắt. Hắn cùng Bác Hách một mạch theo xe ngựa đi, thấy đường này đi Lạc Dương trước, cho nên đến quán trà ở sườn núi đợi trước. Không nghĩ tới xe ngựa đến, lại không thấy bóng dáng nàng.
Nhanh chóng muốn tìm người, chỉ thấy nàng lung la lung lay từ sau quán trà đi tới, thân thể nhìn có vẻ rất khó chịu.
Tâm tư của hắn Tình Dương hoàn toàn không biết, trái tim co lại, có chút chua xót, chăm chú nhìn ánh mắt của hắn phức tạp, lại mang theo một chút mất mát. Hắn xuất hiện ở nơi này đã nói lên rằng, hắn căn bản cũng không có đi Thượng Thư phủ tìm nàng.
“Ta muốn lên đường, thật cao hứng lúc này gặp ngươi, cáo từ.” Hốc mắt bỗng dưng nóng lên, nàng lắc lắc cái đầu, không muốn truy xét lòng mình vì sao lại buồn như vậy, đứng dậy đi đến bên lão chủ quán, mua ít lương khô, hỏi đường đi Lạc Dương như thế nào rồi rời đi.
Không quay đầu lại, người ta không đem nàng để ở trong lòng, nàng cần gì phải quay đầu lại? Tình Dương khó chịu tự nói với mình. Hơi nhếch môi, vẻ mặt cứng ngắc, bước chân đi. Nàng là kẻ ngu ngốc, còn tưởng rằng hắn sẽ đi tìm nàng, thì ra. . . . . . Hắn căn bản không có để ý nàng, nàng cũng không cần vì hắn mà khổ sở.
Nàng đưa tay lau đi nước ở khóe mắt, nàng tuyệt không thừa nhận đó là lệ.
Kỳ Cách đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng, cô đơn, tựa như đêm hôm đó nhìn thấy nàng, ngồi ở bên cạnh hồ thổi sáo, không ăn khớp với khung cảnh bốn phía, cầm chén trà trên tay xiết chặt, hắn trong lòng xúc động muốn đuổi theo, nhưng.. . . . .
“Gia?” Ngồi ở bên cạnh hắn, Bác Hách rõ ràng cảm nhận được tâm tình hắn không ổn định. Gia rõ ràng nhìn thấy Tình Dương cách cách mới đuổi theo, vừa rồi vì cái gì không nói rõ ràng?
Kỳ Cách không có đáp lời, chỉ là bình tĩnh nhìn bóng trắng dần dần nhỏ đi, đáy mắt đè nén chút gì, muốn được giải thoát mà lại không thể. Lại một lần nữa, môi mỏng nhếch lên ý cười châm chọc, bàn tay vô thức để lên chân khập khiễng kia, nắm chặt thành quyền.
Một thân một mình ra đi cảm giác như thế nào?
Là Tình Dương mà nói, nàng bắt đầu cảm giác mình bị dưỡng quá nên yếu ớt rồi, mới đi chưa tới một canh giờ, hai chân nàng đã mệt mỏi, không ngừng run lên, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, thêm gió thổi, người lại ẩm ướt, tuy rằng thân thể đã mệt đến cực hạn, nhưng nàng cũng không dám nghỉ ngơi, nàng cũng không muốn ngủ ở nơi hoang dã này, quá nguy hiểm.
Chống đỡ lại thân thể đang mệt rã, bước từng bước một như ốc sên, rốt cục màn đêm buông xuống, tìm được một ngôi miếu đổ nát. Có thể tìm được nơi che gió che mưa, cũng làm cho nàng an tâm nhiều hơn. Vừa vào miếu, nàng mệt mỏi tìm chỗ sạch sẽ, vừa nhắm mắt, người liền mê man.
Không biết qua bao lâu, nàng bắt đầu cảm thấy lạnh quá, hai tay gắt gao vòng quanh thân thể, loáng thoáng nàng biết mình bị bệnh, thân thể lúc lạnh lúc nóng, nhưng về sau lại chỉ cảm thấy lạnh, nàng cuộn mình, thân thể phát run, khó chịu rêи ɾỉ.
Trong đêm tối, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua mái nhà vỡ, ngoài Tình Dương đang nằm dưới đất, trong miếu đổ nát phút chốc vừa xuất hiện một người, toàn thân mặc y phục đen, đi lại nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến trước người Tình Dương, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng thật lâu, lúc này mới từ từ cúi người, đưa tay xem xét nàng.
“Không được chạm vào nàng.” Thanh âm lạnh lùng từ sau vang lên.
Hắc y nhân quay đầu, không nói nhìn người kia.
Thân ảnh màu trắng từ chỗ tối bước ra, nam tử đội nón trắng bước lên “Cút.”
Ý tứ trong lời nói nồng đậm sát khí.
Trên người hắn truyền đến sát khí rõ ràng như vậy, mồ hôi lạnh nhỏ xuống, hắc y nhân chần chờ, nhìn người nằm trên đất. Đáng giận! Bắt đầu từ lúc ra khỏi cửa thành, hắn vẫn lén đi theo nàng, thẳng đến miếu đổ nát, đang muốn động thủ, lại bị phá hủy!
Mím môi, hắn cân nhắc tình thế. Hai người trước mắt ngay cả hô hấp cũng không cảm nhận được, vừa rồi một chút cũng không nghe thấy âm thanh bọn họ tiến gần, có thể hiểu võ công của bọn hắn không tầm thường, một chọi hai, đối với hắn thật bất lợi. Do dự một hồi lâu, hắc y nhân khẽ cắn môi, vươn người thoát khỏi miếu, trong chớp mắt biến mất trước mắt hai người.
“Hừ. . . . . . A. . . . . .” Tình Dương lâm vào hôn mê, khó chịu rêи ɾỉ một tiếng.
Kỳ Cách gỡ nón trên đầu xuống, bước một bước lớn xông lên trước ôm lấy nàng, nhờ ánh trăng thấy rõ được khuôn mặt nàng, trên khuôn mặt đỏ ửng không bình thường, toàn bộ sợi tóc bên cạnh gò má bị mồ hôi thấm ướt dính tại bên má, tâm đau xót, hắn tự tay cẩn thận vén gọn tóc đang rối bời ra.
“Đi mau.” Thân thể nàng nóng hầm hập làm cho hắn cả kinh, ôm lấy nàng, Kỳ Cách vội vàng đi ra khỏi miếu.
Bác Hách nửa câu đều không nói, chỉ là theo sát sau chủ tử, đông thời tháo dây buộc ngựa ở bên ngoài, nhanh chóng hướng thành trấn gần nhất chạy đi.
Kỳ Cách một tay điều khiển ngựa, tay kia đem Tình Dương gắt gao vòng ở trước ngực. Hắn cúi đầu nhìn về phía người trong ngực, đau lòng. Hối hận, hắn không nên để nàng đi một mình .
Sau khi từ quán trà tách biệt, hắn không khống chế được chính mình, không cách nào bỏ đi trước, cũng không thể rời đi, dắt ngựa đi theo phía sau Tình Dương, thấy bước đi nàng ngày càng suy yếu, trơ mắt nhìn sắc mặt nàng càng ngày càng khó coi. Đến khi thấy nàng đi vào miếu đổ nát nghỉ ngơi mới an tâm, hắn nguyên bản chỉ tính toán từ một nơi bí mật gần đó thủ hộ nàng, đột nhiên ở đâu ra hắc y nhân làm hắn không thể không xuất hiện, lúc này cũng mới phát hiện nàng bị bệnh.
Không có cách dối gạt mình, hắn thích tiểu cô nương đang nằm trong ngực này. Đôi mắt nàng sáng như sao, bộ dáng nhìn hắn cười, từ đêm hôm đó liền khắc sâu vào lòng của hắn, nàng thấy ánh mắt của hắn, thanh khiết mà yêu thích, dưới ánh sao, đáy mắt nàng chỉ có hắn. Lúc rời đi, trong mắt nàng hiện ra tia mất mát, cũng là vì hắn, làm tâm hắn dao động. Chẳng qua là diện mạo của hắn, đôi chân khập khiễng làm hắn chùn bước, hắn như thế nào xứng đôi với sự hồn nhiên trong sáng của nàng ?