Nghe được tiếng cười của hắn, Bác Hách ẩn trong bóng đêm bỗng dưng vành mắt hoe đỏ, kích động ngẩng đầu nhìn chủ tử. Đã bao lâu, hắn đã bao lâu không nghe thấy chủ tử cười như vậy?
“Cười như vậy mới là nam nhân chứ.” Tình Dương quay người lại, cười nhìn về phía hắn,trong mắt của hắn thực vừa lòng, toát ra khoái hoạt.
Nhìn gần khuôn mặt nhỏ nhắn kia mới khéo cười làm sao, Kỳ Cách đáy lòng vừa động “Ngươi có người hứa hẹn rồi sao?” Lời nói không tự chủ được thốt ra, trông thấy nàng liền giật mình, hắn mới ý thức được chính mình hỏi cái gì.
Không ngờ tới hắn lại hỏi như vậy, Tình Dương sau khi lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn hắn một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Không có, ta vừa mới mười sáu.” Hắn hỏi như vậy là có ý gì?
Hai gò má đỏ ửng, trong lòng xấu hổ không nói nên lời, nàng chớp mắt, mi nhẹ rủ xuống, che đi đáy mắt quang mang, giống như vô ý quay đầu đi, không cho hắn nhìn thấy.
Ánh mắt đầu tiên sáng ngời, rồi sau đó nhanh chóng chuyển mờ “Mười sáu tuổi. . . . . . Còn là một tiểu cô nương mà thôi.” Hắn tự mình lẩm bẩm.
Tai nghe được tiếng hắn nói nhỏ, Tình Dương vô thức mở miệng trả lời: “Mười sáu tuổi đâu nhỏ?” Muốn nói về tuổi, lúc nàng đi tới thời đại này đã là hai mươi tuổi, lại qua tám năm, thêm rồi lại thêm, nàng năm nay cũng hai mươi tám tuổi!
Bất quá. . . . . . Cúi đầu nhìn trước ngực mình. Cũng nhỏ, nàng không thể phủ nhận, còn nữa, nếu theo lý luận của nàng, tại thế kỷ hai mươi mốt, hắn đã mấy trăm tuổi, so với hắn, nàng đương nhiên là nhỏ.
Nhìn nàng có chút tức giận, Kỳ Cách cười nhạt một tiếng. Chỉ có tiểu cô nương mới chấp người khác nói nàng còn nhỏ.
“Sao yến hội này lại không vui? Ta coi có rất nhiều a ca, bối lặc cũng tầm tuổi ngươi.” Hắn dễ dàng chuyển chủ đề.
“Bởi vì. . . . . .” Sau khi suy tính, Tình Dương biết rõ ở độ tuổi này cùng hắn tranh luận là vô dụng, dù sao vóc thân thể này cũng chỉ có mười sáu tuổi mà thôi, đang muốn tiếp lời hắn, chợt nghe tiếng Tình Vũ gọi
“Tình Dương! Tình Dương!”
“Tình Dương cách cách! Cách cách” bên kia mọi người kêu gọi, Tình Dương nghe được ngoại trừ tỷ tỷ, còn lẫn thanh âm rất nhiều người, trong đó có cả ngạch nương của nàng.
“Có người tới tìm ngươi.” Nghe được tiếng người, Kỳ Cách từ trên tảng đá lớn đứng lên, tiếng bước chân cách nơi này càng ngày càng gần. . . . . . Đêm nay, hắn không muốn gặp người nào.
Ánh mắt sâu kín nhìn về phía nàng. Nguyên bản hắn không nên ra đây, chỉ là tiếng sáo của nàng, không biết như thế nào kích động lòng của hắn, thêm lời cam đoan của nàng, hắn mới từ trong bóng tối đi ra, nhưng là bọn họ vẫn không nên cùng xuất hiện.
“Ách. . . . . .” Tình Dương còn không kịp phản ứng, Kỳ Cách đã xoay người chuẩn bị rời đi. Nàng tâm hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi níu lại ống tay áo của hắn.
Kỳ Cách vốn là có thể tránh ra , nhưng hắn không có, chỉ là ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng, sau đó cười nhạt một tiếng.
“Ngươi, ngươi ngươi. . . . . .” Ngươi nửa ngày, nói không ra. Nàng có một dự cảm, nếu để cho hắn cứ như vậy rời đi, từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại.
“Ta phải đi.” Kỳ Cách lung lay cánh tay, đem tay của nàng nhẹ gạt ra “Thật vui vì hôm nay có thể gặp được gặp ngươi.” Một loại xúc động làm cho tay hắn khẽ chạm mặt của nàng, sau đó nhanh chóng rụt lại, đầu ngón tay run rẩy.
Cảm thụ chút ấm áp vẻn vẹn dừng lại bên gò má, Tình Dương tâm xiết chặt, vừa nâng con mắt, chỉ thấy hắn cất bước rời đi, nàng mở miệng hô: “Ta tên gọi Chương Giai Tình Dương. A ma ta là công bộ thượng thư. Nhà của chúng ta ngụ ở chính Lam Kỳ Sùng Văn, ngươi có rảnh tới tìm ta chơi. Ta thổi sáo cho ngươi nghe. Ta chờ ngươi! Nhớ rõ phải tới tìm ta đó!”
Chăm chú nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong bóng đêm, nàng cắn môi, có chút mất mát từ đáy lòng lan rộng.
Nàng biết có gì đó ở trong nàng nảy sinh.
Tình Vũ cùng mọi người tìm được nàng, Tình Dương ngay tại chỗ bị mắng đến đau đầu, cuối cùng cũng được bọn họ đưa về.
Cánh tay bị kéo đi, Tình Dương vẫn đang lưu luyến không rời nhìn lại hướng hắn rời đi.
Hắn có tới tìm nàng không? Nàng còn có cơ hội gặp lại hắn sao?
Trong cung điện lộng lẫy, một nam tử trung niên người mặc hoàng bào ngồi trên cao, con ngươi đen thâm thúy lộ ra nhiều điểm tinh quang, phong thái phi phàm, hắn là người khởi đầu cho thời hưng thịnh của Thanh triều, Thánh Tổ hoàng đế Khang Hi.
Khang Hi từ ái nhìn nam tử ngồi bên cạnh hắn, trong mắt có một chút không muốn “Những năm này, ở bên ngoài sống tốt không?” Sự áy náy nhàn nhạt lan tràn khắp ngực hắn.
Kỳ Cách mím môi cười nhạt “Hồi hoàng thượng, Kỳ Cách ba lần đi Ngũ Nhạc, cũng từng trở lại quan ngoại quê quán, mỗi một chỗ đều làm Kỳ Cách xúc động, trông thấy tứ hải thái bình, Kỳ Cách càng vì hoàng thượng cùng dân chúng cảm thấy cao hứng.”
Khang Hi cười gật đầu “Như thế cũng tốt, những năm này đi du ngoạn, ngươi cũng đã có chút tuổi tác, trẫm mong rằng có thể được chứng kiến hài nhi của ngươi ra đời.”
Ý tứ trong lời nói, Kỳ Cách cũng không phải nghe không hiểu, hoàng thượng là đang nói cho hắn biết, muốn hắn trở lại trong hoàng thành, lấy một phúc tấn, cũng vì hoàng triều cống hiến.
“Hoàng thượng, Kỳ Cách không dám nhận, việc thành thân. . . . . .” Đưa tay mơn trớn vết sẹo dữ tợn bên cổ, vô thức nhưng ý lại rõ ràng.
Khang Hi ánh mắt buồn bã “Hài tử, ngươi đây là đang trách tội trẫm sao?” Nếu không bởi vì hắn, đứa nhỏ này mệnh cũng không cần khổ như vậy, cô độc ở ngoài phiêu bạt nhiều năm.
Nhìn hắn, Khang Hi không khỏi nhớ tới tứ đệ mất sớm.
Tám năm trước, hắn ngự giá thân chinh đánh Cát Nhĩ Đan, cùng đi xuất chiến, ngoài Cung Thân Vương Thường Trữ, còn có Huân Thân Vương Ngô Đức, cũng là a ma Kỳ Cách.
Trận chiến này tuy là đại thắng, nhưng làm cho hắn tổn thất một vị bào đệ. Ngày đánh thắng Cát Nhĩ Đan đó, hắn không để ý chúng thần phản đối, muốn tỏ ra khí thế to lớn của đại quốc, triệu kiến vương Cát Nhĩ Đan chiêu hàng, ai ngờ, một mũi tên từ đám quân bại trận bay ra, bắn thẳng về phía hắn, tứ đệ đứng ở bên cạnh hắn lấy thân ngăn đỡ mũi tên, tên xuyên vào tim, bị thương nặng phải bỏ mạng.
Đau buồn không thôi, không nghĩ tới mình suy tính sai lại hại chết tứ đệ, không nghĩ tới Cát Nhĩ Đan thua trận đem tất cả sai lầm do hắn đẩy hết lên người tứ đệ, nếu không có hắn, vị hoàng đế Đại Thanh này đã sớm chết đi, bọn họ cũng không cần phải làm dân mất nước, cho nên bọn họ vẫn luôn ẩn trong kinh thành, chờ ngày báo thù.
Năm sau đó, Kỳ Cách lúc ấy mới mười bảy tuổi cùng theo ngạch nương lên núi lễ Phật, dẫn rất nhiều gia quyến cùng xuất phát, trên đường đi, lại bị bọn bại quân kia đuổi gϊếŧ, vô cùng nghiêm trọng, phúc tấn của Huân Thân Vương bị sát hại, duy nhất còn sống sót, chính là Kỳ Cách nhưng bản thân bị trọng thương, còn rớt xuống khe suối tránh được một kiếp hai mạng.
Kỳ Cách người bị nhiều vết đao, mạng chỉ một sớm một chiều, tất cả thái y chẳng phân biệt ngày đêm cứu chữa, mê man hơn mười ngày hắn cuối cùng từ trước Quỷ Môn Quan bị kéo trở về. Chỉ là khi hắn vào triều lần đầu tiên sau khi bình phục, vết sẹo trên mặt dọa rất nhiều người, từ đó, Kỳ Cách liền mượn cớ rời kinh, như mây bay du tử, thật lâu rồi chưa từng trở lại kinh thành.
Kỳ Cách nâng mắt “Vi thần không ý đó.” Không phải không hiểu khúc mắc trong lòng hoàng thượng, chỉ là hắn không nghĩ trở lại l*иg giam này, A ma hi sinh tánh mạng cứu giá, hắn cũng cùng có vinh yên, chỉ là việc cưới vợ mang đến thương tổn quá lớn, kinh thành này với hắn mà nói, chẳng qua là quá thương tâm .
Không phải Kỳ Cách, là vi thần phải không? “Không được, ngươi không muốn nhậm chức, trẫm tuyệt không miễn cưỡng ngươi, chỉ là ngươi nên lấy vợ, Huân Thân Vương phủ cũng đã vắng vẻ quá lâu.” Hắn đủ hiểu hắn rất đau khổ, nhưng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn huyết mạch tứ đệ cứ như vậy bị chặt đứt.