Gia Mặt Sẹo

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Đao Ba Gia
Hệ liệt Trời giáng sứ mạng Nàng chẳng qua là ra ngoài mua đồ uống vào ngày mưa bão, nhưng lại xuyên không về Thanh triều thành cách cách. Còn nhập vào thân một tiểu hài tử tám tuổi, một lần nữa bắt đầ …
Xem Thêm

Bạch y nam tử trợn tròn mắt, con ngươi đen thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú trước mắt “Ngươi không sợ ta.” Không phải câu hỏi, mà là khẳng định. Ánh mắt của nàng chói lọi, sáng như sao, trong suốt không giả dối, không phải nói láo lừa gạt hắn, nàng là thật sự không e ngại.

Tình Dương chớp mi “Sợ cái gì?” Nàng đời này chỉ nghe qua bộ dạng quá xấu dọa người, chứ không có nghe qua bộ dạng quá tuấn mỹ cũng sẽ hù chết người.

“Ta. . . . . .” Cúi xuống, ngón tay giật giật, một bộ muốn nói lại thôi.

Tình Dương hiểu lời hắn chưa nói ra “Đó, ngươi nói cái này?” Không chút nghĩ ngợi vươn tay, nàng sờ lên đường ngang trên mặt hắn, hai vết sẹo.

Chính nàng cũng không để ý đem ngón tay thương tiếc nhẹ vỗ về, thật lòng cảm thấy thương yêu hắn. Nguyên bản hẳn là tuấn dật xuất trần, nhưng xuất hiện hai vết sẹo xấu, một ở đuôi mắt phải, một từ má trái kéo dài đến cổ, sẹo dài này dữ tợn hơn rất nhiều, có thể tưởng tượng, lúc trước hắn bị thương có bao nhiêu đau đớn.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn chạm vào mặt hắn, còn nâng mặt hắn lên loay hoay, rồi sau đó cong lên cặp môi đỏ mọng “Khá tốt, không có đáng sợ lắm.” Trước kia nhiều người so với hắn đều kinh khủng hơn gấp bội ! Này căn bản không tính vào đâu.

Trong nháy mắt, nụ cười của nàng mạnh mẽ tiến vào hắn, hắn giật mình trong gang tấc, phút chốc bối rối, vì nàng cười mà hoảng loạn rồi.

“Lớn mật! Còn không mau bỏ tay ngươi ra.” Huyền y nam tử sửng sốt một hồi lâu, mới ý thức tới nữ nhân đang khinh bạc chủ tử của mình, dưới sự giận dữ, liền đưa tay hất nàng ra.

Bả vai bị người ta đẩy, Tình Dương lảo đảo vài bước, hậm hực trừng hắn liếc “Khư!” Thật không có lễ phép, mẹ hắn nhất định đã quên dạy hắn phải tôn trọng nữ nhân.

“Ngươi!” Nàng thái độ bất mãn làm người ta tức giận, huyền y nam tử gân xanh bên trán hiện lên.

“Bác Hách.” Bạch y nam tử quát nhẹ.

Huyền y nam tử lập tức hạ mắt, lui sang một bên.

Nhìn bọn họ chủ tớ với nhau, Tình Dương cảm giác, bạch y nam tử này thân phận không đơn giản.

Chính nàng căn bản cũng nghĩ tới, người tham gia yến hội ngắm hoa vốn sẽ không thể là người có thân phận thấp kém. Đến lúc này nàng mới bất tri bất giác, cẩn thận dò xét trường bào màu trắng trên người hắn cùng áo khoác ngoài màu tím. Màu tím phải người trong hoàng tộc mới có thể mặc, người này thân phận tất nhiên tôn quý. Có nhận thức này, lập tức thẳng người, thái độ chuyển biến.

“Vị gia nhân này, Tình Dương thất lễ, xin chớ để ở trong lòng.” Cung kính phúc thân hành lễ.

Đối với thái độ nàng đột nhiên chuyển biến, nam tử cũng không nói thêm gì, chỉ là ngước mắt nhìn nàng cúi đầu xuống, cười cười “Tình Dương. . . . . . Nữ tử tên như thế rất dịu dàng.” Tình Dương, Tình Dương, ý chỉ ánh sáng mặt trời sao?

Tình Dương có chút mím môi cười, ngước mắt nhìn hắn: “Là Tình Dương.” So với Tình Vũ, tên của nàng tử thật là có cứng hơn chút ít.

Nam tử người có chút dừng lại, trong mắt lóe lên tia sáng, không tiếng động cười “Dương giả. . . . . . Mặt trời mọc. Tình Dương, ý là ánh sáng trên bầu trời.”

Ánh mắt của hắn lạnh nhạt lại ẩn chứa một loại ý vị khó nói lên lời, hấp dẫn ánh mắt Tình Dương. Đây là lần đầu tiên, có người nói ý nghĩa tên của nàng.

“Kỳ Cách.” Hắn nhàn nhạt mở miệng nói ra.

Tình Dương sửng sốt. Hắn là nói cho nàng biết tên của mình sao? Kỳ Cách? Đáy lòng đọc qua một lần, nàng cong miệng. Người đẹp, ngay cả tên cũng dễ nghe, cũng đồng thời xác định hắn không phải hoàng tử. A ca là có chữ Dận ở đầu, Kỳ Cách không biết là gia nhân hay bối lặc nhà ai.

Vừa nâng mắt, đúng lúc thấy hắn đang cười, Tình Dương nhìn mà tim đập mạnh. Đôi môi mỏng đang vui vẻ cười, dịu dàng như vậy, làm nàng rung động. Thật là kỳ quái, một người cư nhiên có thể làm cho u buồn cùng khí chất ôn nhu đồng thời hiện ra trên người.

“Ngươi vì sao không qua đó?” Chậm rãi hướng nàng, Kỳ Cách cười hỏi, đồng thời cũng đánh thức Tình Dương đang thất thần nhìn hắn.

Tình Dương ngượng ngùng, trống ngực đập liên hồi, nàng nhẹ vỗ ngực, hít ngụm khí lớn, ổn định rối loạn trong lòng, mới nhìn về phía hắn. Ánh mắt của hắn ôn nhuận, thật sự không thèm để ý nàng vừa mới thất lễ.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, cân nhắc suy nghĩ, quyết định nói thực ra. ”Yến hội này rất chán.”

Lời nói thẳng thắn như vậy, tính cách nàng cũng thẳng thắn làm cho Kỳ Cách không khỏi có chút giật mình, con ngươi đen nhìn nàng cười dịu dàng “Ngươi ở trước mặt người xa lạ, đều nói trực tiếp ra như vậy sao?” Thiên tử mở yến hội, ai dám như nàng, tùy ý hướng người ta nói không thú vị, cũng không sợ chọc giận Thánh Thượng, sẽ bị chém đầu.

Nhún nhún vai “Không phải người xa lạ, là bằng hữu.” Mắt chớp, nàng tuyệt không sợ. Ánh mắt của hắn chính trực thanh tịnh, nàng cảm thấy hắn không phải người xấu, nàng muốn đến gần hắn, trên người hắn không hiểu có loại khí tức làm cho nàng an tâm, ánh mắt của hắn tựa như làm cho tâm hồn người nhẹ nhàng, làm nàng không kìm lòng được muốn nhìn hắn.

“Bằng hữu?” Như là nghe thấy cái gì mới lạ, đôi mắt hẹp dài trợn to, rồi sau đó cười to “Ngươi là cô nương rất thú vị.” Hắn có thể biến thành bộ dáng này, nàng là nữ nhân duy nhất có thể nhìn thẳng hắn như thế, bằng vào điểm ấy, cũng đủ để cho hắn đối với nàng vài phần kính trọng.

“Cũng được, vậy sao ngươi không sang đó?” Thử hỏi một câu, quả nhiên trông thấy sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng phát hiện nàng đang nhìn hắn, lại nhếch cao khóe môi.

“Như lời ngươi nói, yến hội này. . . . . . Rất chán.” Ngữ khí bình thản, rồi lại để lộ ra một tia chua xót.

Tình Dương tâm xiết chặt, nghĩ muốn tới gần hắn an ủi, nhưng không cẩn thận, vấp vào hòn đá nhỏ trên mặt đất, lảo đảo, cả người thấy muốn đυ.ng vào tảng đá lớn, bên hông bỗng nhiên xiết chặt, không đυ.ng phải tảng đá lớn, ngược lại lại đυ.ng vào l*иg ngực ấm áp.

“Khụ khụ! Khụ khụ!. . . . . .” Yết hầu đập vào ngực, Tình Dương đỏ mặt, có chút bối rối muốn cảm ơn giúp đỡ của Kỳ Cách, nhưng lại ho kịch liệt.

Đang ho đến khó chịu thì một bàn tay nhu hòa đặt lên lưng của nàng, nhẹ nhàng theo vuốt theo sống lưng nàng. Thoáng chốc, một cảm giác tê dại từ xương sống chạy lên tận não.

Tình Dương chỉ ngây ngốc nghiêng đầu, nhìn sát mặt hắn như vậy, nàng có thể nhìn thấy ánh mắt đạm bạc của hắn, sự ôn nhu trong mắt, trong lòng phút chốc xiết chặt, đột nhiên phát giác được hắn bề ngoài lạnh nhạt, kỳ thật trong tâm lại ấm áp. Ý thức được điểm này, thật kì lạ, đáy lòng có gì đó mềm mại truyền đến.

Bàn tay vỗ sau lưng nàng, lại truyền đến sự nhẹ nhàng, lo lắng, không có chút tâm tư nào lệch ra.

Trong chớp nhoáng này, Tình Dương cảm thấy trái tim hai người, rất gần, rất gần.

“Ai, không thú vị cũng không sao. Ngồi ở đây cho muỗi đốt, ngắm trăng sáng, cũng rất thú vị.” Nói, hai người cùng nhau ngồi ở trên tảng đá lớn. Kỳ quái, chỉ cần trông thấy biểu lộ trên mặt hắn có chút đau khổ, nàng lại thấy khó thở, đây là chuyện gì xảy ra?

“A. . . . . .” Cho muỗi đốt?

Thanh âm này của hắn cười lại như không cười, làm cho Tình Dương nghe thấy kì quái, cảm thấy hắn cười có chút khó khăn. ”Bằng hữu, ngươi cười được cũng không phải là không vui chứ?” Nào có người cười như vậy, a, lại còn kéo dài thanh âm, cũng không phải là lão nhân sắp tắt thở.

“Vậy ngươi cảm thấy như thế nào mới là cười vui vẻ?” Kỳ Cách hỏi. Trong mắt nàng, hắn thật sự giống như một người bình thường, hai người ngồi được gần như vậy, thái độ của nàng rất tự nhiên, làm hắn thấy tĩnh tâm, trào lên một chút vui sướиɠ.

“Ta làm mẫu cho ngươi xem.” Nàng ra vẻ luyện thanh. Sau đó đứng lên hai tay ở eo, hướng lên trời trăng sáng, đầu tiên là thở sâu, sau đó há mồm “Oa ha ha ha ha ha a a a oa ha ha ha ha ha a a a”

Phát ra liên tiếp tiếng cười khuếch đại, nàng nghiêng đầu phía hắn nhăn mày nhăn mũi, bày ra mặt quỷ đáng yêu.

Nàng thú vị lại cười khoa trương như vậy, làm cho Kỳ Cách cười toét miệng, lại hướng phía nàng cùng làm mặt quỷ, hắn rốt cục không nhịn được giương giọng cười to.

Thêm Bình Luận