“Hôm nay có rất nhiều A ca, bối lặc gia đều đi, ngươi không ăn mặc đẹp một chút, sao có cơ hội ? Huống hồ những cách cách, tiểu thư kia nhất định là hao hết tâm tư ăn mặc thật đẹp, ngươi như vậy mà đi, không sợ bị người tranh mất sao?” Tình Vũ không đồng ý lắc đầu.
Nàng chính là không muốn bị nhìn trúng. ”Ta không cần, có ngươi thay Chương Giai phủ chúng ta tranh là đủ rồi.”
Lời này không phải tự coi nhẹ mình, mà là khuôn mặt chỉ được xưng tụng thanh tú như nàng, một khi cùng dung mạo xinh đẹp của Tình Vũ cùng nhau xuất hiện, được chú ý nhất định là Tình Vũ. Người a, đều là giống nhau, coi trọng bề ngoài và thế lực đằng sau, đây là định luật thiên cổ không thay đổi.
Thấy nàng không nghe khuyên bảo, Tình Vũ cũng không buồn nói tiếp, vội vàng nhìn xem mình còn ở đâu chưa hoàn mỹ, cùng tỳ nữ bắt đầu đàm luận đi tới yến hội.
Gió nam ấm áp nhẹ thổi, hoa sen nở rộ, trên mặt hồ, một con thuyền nhỏ chầm chậm lướt, một gã nam tử cao lớn đứng một mình phía đuôi thuyền, một thân hắc y, cầm trong tay mái chèo nhẹ nhàng mà đong đưa, thân thuyền di chuyển. Mà mũi thuyền một nam tử khác đang ngồi, một thân bạch y, trên đầu còn mang nón, màn che lụa trắng tung bay, che lấp toàn bộ ngũ quan của hắn, trong tay hắn cầm một cây cần câu, đang thả câu .
Đột nhiên, sự trầm tĩnh bị một con chim phá hủy. Không biết nơi nào bay tới một con bồ câu màu xám đưa tin rơi vào thân thuyền. Hắc y nam tử vươn tay, bồ câu đưa tin nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, hắn gỡ xuống nút thắt tờ giấy ở trên chân chim bồ câu, nhìn nội dung, mắt híp vào, lòng bàn tay để xuống, để bồ câu đưa tin bay khỏi.
“Chủ tử.” Buông lỏng tay, hắn đi đến mũi thuyền, cúi đầu cung kính đưa lên tờ giấy.
“Ừ?” Không có đưa tay tiếp nhận tờ giấy, bạch y nam tử không ngẩng đầu, nhàn nhạt mà hỏi thăm.
“Vạn tuế gia có lệnh, thỉnh chủ tử ba ngày sau trở lại kinh thành.”
Cần câu cầm trong tay hơi căng thẳng, như có như không bật ra âm thanh than nhẹ “Chuyện gì?”
Hắc y nam tử trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: “Ba ngày sau, vạn tuế gia sắp xếp cho ngài gặp gỡ vài thiên kim danh giá.”
“. . . . . .” Ngẩng đầu không nói gì, nhìn về phía tờ giấy kia, hắn tự tay lấy ra, rồi sau đó buông tay, tùy ý tờ giấy bay xuống mặt hồ.
Nhìn cử động của hắn, hắc y nam tử không nói, lẳng lặng trở lại đuôi thuyền, cầm lấy mái chèo, tiếp tục chèo nhẹ.
Thật lâu sau, bạch y nam tử mới thu hồi cần câu, từ từ đứng lên, qua màn lụa trắng, ngẩng đầu nhìn về phía phương xa. Gió nhẹ thổi, lụa trắng bay bay.
“Trở về đi.” Hắn lạnh nhạt phân phó.
Hắc y nam tử nghe vậy dừng lại, lực tay khéo léo thi hành, làm cho thuyền nhỏ nhanh chóng chuyển phương hướng, hướng bên hồ đi tới. Chủ tử nhanh trở về, cũng là đáp ứng vạn tuế gia.
Dần dần đi xa hồ quang thủy sắc, bạch y nam tử mắt buông xuống. Chỉ sợ thời gian thanh tĩnh như vậy, đưa hắn trở lại kinh thành sẽ có nhiều thay đổi.
Đúng như nàng suy nghĩ, bữa tiệc ngắm hoa này, quả nhiên là dung nhan tuyệt mĩ của Tình Vũ nổi bật, đánh bại thiên kim chúng gia khác, trở thành cách cách đẹp nhất yến hội. Nàng lúc này mới hiểu, tỷ tỷ vì cái gì lại thích đến dạ yến như vậy —— danh tiếng có thể truyền đi, vừa thỏa mãn một ít hư vinh của nàng.
Mà nàng, tiểu cách cách dung mạo tầm thường, không lâu sau, liền để Tình Vũ bị một đống ruồi bọ chen chúc đến đẩy đi. Không sao cả, vừa vặn tránh ở một góc, không có người chú ý nàng, nàng ngược lại càng được tự do.
Tình Dương cứ thế ăn uống, đôi mắt thì thưởng thức ca múa biểu diễn trước mắt.
Nàng đi tới nơi này, chuyện may mắn thứ hai, chính là năm đó thành tích học lịch sử của nàng thật sự không được tốt lắm, nhưng nàng ít nhất nhớ rõ Khang Hi, Ung Chính, Càn Long ba hoàng đế Thanh triều này đều hưng thịnh, hơn nữa Khang Hi cùng Càn Long trị vì cũng không ngắn, nghĩ đến lúc nàng sinh thời, hẳn là không cần phải lo lắng bộc phát chiến tranh, có thể thanh thản ổn định sống.
“Tình Dương.” Giọng nói nhẹ nhàng khẽ gọi nàng từ phía sau.
Nghe được thanh âm này, Tình Dương cả người cứng lại, đặt đũa xuống, chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn đến một cái mỹ phụ hướng nàng đi tới, cười ngồi vào bên cạnh nàng.
“Ngạch nương.” Nàng giơ lên khuôn mặt tươi cười.
Theo lý thuyết, hẳn là phải do đại phu nhân đến dự mới đúng, chỉ là Thượng Thư phu nhân nhiều năm như vậy, thành kính lễ Phật, dần dần đem chuyện trong phủ Thượng Thư đều giao cho nhị phu nhân quản lý, mà ngay cả trường hợp này cũng hơn nửa là Nhị phu nhân đi cùng trượng phu. Huống hồ là đại phu nhân hay là nhị phu nhân tuyệt không quan trọng, bởi vì các nàng là tỷ muội, hai tỷ muội lớn lên giống nhau, không nói, người ngoài cũng không phân biệt ra được .
Cẩm Ngọc vỗ vỗ tay của nữ nhi “Tình Dương, sao không cùng Tình Vũ đến bên kia chơi?”
Yến hội này, ngoại trừ những đại thần kia vẫn ngồi ở ghế trên, một đám người trẻ tuổi đã sớm ngồi không yên, đều chạy đến bên trên cỏ kia chơi, nha đầu kia còn hào hứng bừng bừng ngồi ở trên ghế xem cuộc vui.
“Tỷ tỷ đảm nhiệm chức vụ là được rồi.” Nàng không có hứng thú quấy rầy Tình Vũ trêu hoa ghẹo nguyệt đang cực kỳ vui vẻ.
Cẩm Ngọc có chút lo lắng chau mày. Nữ nhi này, tám năm trước bị người xấu bắt đi cứu trở về đến nay, tính tình vô cùng thay đổi. Khi còn bé rất kiêu căng luôn làm người khác đau đầu, như bây giờ cũng không phải không tốt, nhưng luôn có cảm giác tang thương, làm cho nàng cùng phu quân không biết nên như thế nào cho phải. Cái này đều là trách nàng, nàng không có để ý tốt hài tử, mới khiến cho nàng biến thành như bây giờ.
Nhìn ngạch nương nhíu mày không nói, Tình Dương than thở biết rõ nàng lại đang trong lòng tự trách mình hại nàng năm đó bị bắt đi, làm cho tính tình đại biến.
Lúc nhìn lên xem thì kịch đã diễn xong, có chút lưu luyến không rời, xem ra nàng không được xem nữa .
“Ngạch nương, ở đây hơi buồn, ta đi tìm tỷ tỷ xem có gì không.” Ai, thật đáng tiếc, đi tới thời đại quá khứ, nàng mới cảm nhận được nơi nào có thú vị, dù sao lúc này cũng là thay cho việc không có TV để gϊếŧ thời gian.
Nghe nàng vừa nói như vậy, Cẩm Ngọc khuôn mặt u sầu lập tức đổi thành lúm đồng tiền “Được, được, được, ngươi nhanh chút đi đi.”
Gật đầu, cầm trên tay miếng bánh ngọt nhỏ, Tình Dương đứng lên, hướng bãi cỏ đi đến. Lúc này, nàng còn có thể cảm nhận được ánh mắt tha thiết chờ nhìn đợi từ sau lưng.
Nàng không khỏi ngửa mặt lên trời “Tha cho ta đi.”
Đi tới bên người tỉ tỉ thì Tình Vũ rất vui vẻ kéo muội muội gia nhập vào đại hội trêu hoa ghẹo nguyệt không chuẩn mực kia.
Tình Dương bất đắc dĩ nhún vai, dính bên người Tình Vũ không đi, cũng không có cùng người nói chuyện phiếm, đến nửa canh giờ sau, ngạch nương rốt cục không nhìn vào nàng nữa, nàng mới đứng lên.
“Muội muội?” Tình Vũ không hiểu nhìn nàng.
“Ta đến bên kia đi một chút.” Nàng chẳng muốn lại đợi ở chỗ này chịu sự khinh thường, mặc kệ những lời này, nàng rất thức thời bỏ đi.
Tình Dương tìm nơi không có người đến, bất giác càng đi càng xa, ngẩng đầu, mới phát hiện mình đã chạy đến bên đối diện của đám tiệc. Từ nơi này nhìn lại, mọi người trở nên nho nhỏ, âm thanh huyên náo cũng phảng phất bay xa, con ngươi trong trẻo buồn bã, chợt cảm thấy có chút thê lương.
Nhìn bầu trời ánh trăng sáng bạc, nàng thở nhẹ. Từng nghe người ta nói, nơi tâm hồn có điểm xuất phát và quy tụ, nơi đó chính là nhà, giờ đây, có phải là bởi vì tâm nàng không cách nào dung nhập thời đại này, cho nên mới có thể phiền muộn khổ sở như thế? Nhưng nàng thật sự không cách nào giải quyết cảm nhận không hợp nhau nơi đáy lòng.
Tiếng nước lọt vào tai, nghiêng đầu nhìn lại, thì ra bên trái phía trước có một cái hồ, bên cạnh hồ đặt mấy tảng đá lớn lẻ tẻ, loáng thoáng có thể nhìn thấy trong hồ có hoa nở rộ. Vị trí nàng đứng chỉ có thể nhìn rõ một chút cái hồ, nửa khác ẩn trong bóng tối, nhìn cũng không thấy.