“Những sát thủ này tất cả đều nhằm vào cách cách, trong biệt viện trú binh không được chủ quan. . . . . .” Ngưng mặt, Kỳ Cách mặt lạnh lùng, vội vàng đem Tình Dương đề phòng cẩn thận bốn phía. Hắn đáy lòng có dự cảm bất thường. Nhóm sát thủ này, lai lịch quá mức thần bí, hơn nữa đối với hành tung của bọn họ rõ lại như lòng bàn tay. Vì cái gì bọn họ nhằm vào Tình Dương? Hắn thật sự không hiểu.
Vừa nghĩ tới có thể đi lại tự do, Tình Dương nhịn không được nhớ tới kẻ kia, nàng nghiêng đầu nhìn nha hoàn thϊếp thân “Tên kia không chết à?” Đương nhiên là ám chỉ tên không có lương tâm đem nàng làm tấm chắn – Mẫn Gia.
Thủy Nhi len lén nhìn cái mặt lạnh của thế tử “Cách cách, ngài hỏi cái này làm chi? Thế tử cho ngài nghỉ ngơi dưỡng thương, đừng nên xen vào việc của người khác.” Nàng cũng không phải là nói dối, cũng biết rõ Mẫn Gia công tử đem cách cách làm tấm chắn thì nổi giận thiếu chút nữa là tống hắn đi gặp Diêm vương.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, hắn không chết ?” Nàng tuy rất muốn chém chết Mẫn Gia, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là nhi tử của Ba Thái Ni đại nhân, thực xảy ra chuyện, chỉ sợ Ba Thái Ni sẽ không bỏ qua cho nhà Chương Giai.
“Không có, nhưng hắn thương thế cũng không nhẹ, thế tử cho hắn ở lại trong biệt viện.”
“Vậy là tốt rồi.” Tình Dương an tâm thở dài, khóe mắt một vòng dư quang, nhìn thấy Thủy Nhi nhét trong ngực một bao vật phẩm màu trắng, nàng tò mò truy vấn “Đó là cái gì?”
Thủy Nhi móc từ trong ngực ra vật được dùng khăn lụa trắng bọc bên ngoài “Đây, nô tỳ cũng không biết, ngày đó nô tỳ nhìn thấy từ trên người Mẫn Gia công tử rơi xuống, mấy ngày này tìm không thấy để trả lại cho ngài ấy.”
“Mở ra xem xem.” Tình Dương phân phó, bên cạnh cầm chén thuốc còn dư uống cạn.
Thủy Nhi theo lời mở khăn ra, một khối ngọc bội màu xanh lá cây đậm ở trong đó.
Tình Dương xem xét, sợ tới mức ngạt thở “Phụt!” Toàn bộ thuốc trong miệng đem phun hết lên người nha hoàn đứng cạnh.
“Cách cách!” Thủy Nhi kêu thảm một tiếng.
“Khụ khụ khụ! Khụ khụ! Khụ khụ khụ. . . . . .” Chén thuốc sặc ở khí quản, Tình Dương ho đến đỏ mặt tía tai, mắt mở thật lớn, khụ khụ khụ, Thủy Nhi bên cạnh tiện tay đặt ngọc bội xuống giường.
“Tình Dương.” Kỳ Cách đứng dậy đến bên giường, vội vàng đập nhẹ phía sau lưng nàng.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Quái lạ! Cái ngọc bội kia!
“Cách cách, ngài uống nước cho thuận khí.” Lau đi thuốc trên mặt, Thủy Nhi vội vàng bưng chén nước cho nàng.
Ho một hồi lâu, Tình Dương cơ hồ như muốn long phổi ra, mới dừng lại “Ta không sao .”
Thân thể chưa hồi phục hoàn toàn, lại bị cái này làm giật mình, toàn bộ khí lực đều tiêu tan hết.
Nàng mệt mỏi dựa đầu vào gối, con mắt thỉnh thoảng nhìn vật như muốn dọa phá nàng kia .
Đó là ngọc bội hình tròn, lớn cỡ bàn tay, trên mặt khắc một con Phượng Hoàng cùng Thanh Long bay lượn, ở giữa là một đóa tường vân, Thanh Long cùng Phượng Hoàng bay quanh gì đó, mỏ Phượng Hoàng lại đối với mắt Thanh Long, ngọc bội kia. . . . . . Nhìn quen mắt làm nàng toàn thân phát lạnh.
“Thế tử, cách cách không có sao chứ?” Hà Nam án sát không có can đảm đi tới, hỏi từ xa.
Kỳ Cách nhìn nàng một cái, bàn tay nhẹ giơ lên, vuốt gò má gầy gò của nàng “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta đến thư phòng.” Chỉ là không muốn nàng rời khỏi tầm mắt của mình, lại không nghĩ tới hại nàng không thể an tâm nghỉ ngơi.
“Được. . . . . .” Gật gật đầu, Tình Dương thừa dịp Kỳ Cách quay đầu cùng Bác Hách nói chuyện, đem ngọc bội bên giường giấu vào trong chăn.
Thủy Nhi chú ý tới hành động của nàng, buồn bực nhăn mày, đang muốn mở miệng hỏi nàng, chỉ thấy chủ tử nhíu mày nháy mắt, cái miệng nhỏ nhắn liền ngậm lại, lui sang một bên.
“Ta đi ra ngoài trước, tối nay lại tới thăm nàng.” Kỳ Cách cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống bên má nàng, dùng ánh mắt quyến luyến thay thế hai tay, mơn trớn tóc của nàng, lông mày của nàng, mắt của nàng, hắn khóe môi khẽ nhếch, may mắn nàng bình yên ở trước mặt hắn.
Tình Dương nhìn chằm chằm hắn, bỏ nón ra, đắm chìm dưới ánh mặt trời của hắn, biểu lộ lạnh như băng làm cho mọi người câm như hến, chỉ có đối mặt nàng thì bày ra ôn nhu che chở, trong chớp nhoáng này, nàng đột nhiên hiểu được điều gì, nhẹ hạ mi, che lấp đôi mắt đen láy, giống như mệt mỏi gục xuống.
Giúp nàng kéo chăn lên, sau khi thấy nàng hai mắt nhắm lại, Kỳ Cách lúc này mới đứng dậy, theo Bác Hách và mấy người rời đi.
Chờ nghe được tiếng cửa khép lại, Tình Dương mới bò dậy vén chăn lên, cầm khối ngọc bội kia lên, đưa trước mắt tinh tế đánh giá.
Thủy Nhi hai con mắt cũng chăm chú vào ngọc bội, nhìn một hồi lâu, kinh ngạc mở lớn miệng “Cách cách! Ngọc bội kia không phải giống cái mấy năm trước ngài bị mất sao?” Vừa rồi thấy chủ tử hoảng sợ, không nhìn ra, hiện tại nhìn kỹ, càng xem càng cảm giác nhìn quen mắt.
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Nhíu mày, Tình Dương vẻ mặt chăm chú.
Năm đó nàng như người điên tìm kiếm khắp đại giang nam bắc phương pháp trở lại thế kỉ hai mốt thì nghĩ tới ngọc bội ở trong rãnh nước sâu kia, liền đi tìm. Nhưng tìm suốt ba năm không thấy, dưới sự giận dữ, nàng quyết định khắc một cái cho mình!
Vì vậy nàng dựa vào trí nhớ, chọn lấy khối ngọc tròn để thợ khắc một Phượng Hoàng ở tư thế bay lên, chỉ là sau khi làm xong, nàng cảm thấy thiếu cái gì đó, lại bảo người thợ khắc thêm đóa tường vân cùng Thanh Long.
Bất quá. . . . . . Khối ngọc bội này, nhiều năm trước không cẩn thận làm mất, khi đó nàng còn đi tìm rất lâu, sao giờ lại đột nhiên xuất hiện?
“Cách cách, càng nhìn càng giống ! Ngọc này chính là ngài sai người đi tìm lại đó?” Thủy Nhi khẳng định gật đầu “Nhưng, vì cái gì ngọc bội của cách cách lại từ trên người Mẫn Gia công tử rơi ra?”
“Ngươi chắc chắn là hắn làm rơi ?” Tình Dương cũng rất khó hiểu.
“Đúng vậy, nô tỳ tận mắt nhìn thấy.” Nàng khi đó bị cách cách đẩy sang một bên, tránh ở một bên im lặng. Mẫn Gia công tử đem cách cách túm được mang chắn trước người thì vật này được bọc trong khăn lụa trắng, từ người hắn rớt ra.
Đem ngọc bội nắm tại bàn tay, cảm giác ấm áp quen thuộc như vậy. Kỳ thật không cần Thủy Nhi nói, nàng cũng có thể khẳng định cái này chính là khối ngọc nàng mất đi. Nàng cúi đầu xuống suy tư hồi lâu.
“Ngày mai, đợi ta khỏe lên chút sẽ đi hỏi Mẫn Gia công tử. Việc này ngươi không cần nói cho thế tử, hiểu không?”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Sáng sớm hôm sau, Tình Dương chầm chậm từ trên giường bò dậy, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã bình minh, nàng nhớ những ngày trước kia ngủ sớm dậy sớm, bởi vì thân thể nàng khỏe mạnh, không giống như bây giờ, đi có vài bước liền thở hồng hộc.
“Thủy Nhi, thế tử đi đâu?” Nàng hữu khí vô lực ngồi ở trước gương đồng hỏi.
Thủy Nhi đem tóc nàng đang rối bù búi lại thành búi tóc. ”Thế tử đang ở đại sảnh. Tri phủ đại nhân đến bẩm báo, có tin tức của những sát thủ kia.”
Tình Dương nhíu mày “Tin tức? Tin tức gì?”
“Nô tỳ cũng không biết, chỉ biết là thế tử đang cùng Bác Hách, còn có Tri phủ đại nhân ở đại sảnh nghị sự.” Nàng cũng là vừa rồi dâng trà nghe thấy, vốn định chờ một lúc, nhưng Bác Hách kia lại túm vạt áo nàng ném ra ngoài.
“Ừ, có đầu mối là tốt rồi, ta không muốn suốt ngày bị đuổi gϊếŧ.” Tình Dương run lẩy bẩy bả vai. Như vậy thật kí©h thí©ɧ nàng, đọc trong sách vẫn là tốt hơn, trở thành chuyện thật như vậy, thật sự là quá khiến người kinh hồn bạt vía.
“Đúng rồi, cách cách, ngài như thế này thực muốn đi tìm Mẫn Gia công tử sao?” Nàng nói như thế, là không muốn đi gặp tên rất sợ chết kia.
“Đúng vậy, tiện thể đem mọi chuyện hỏi rõ ràng.”
Nàng cũng không muốn đến gặp hắn, vừa nghĩ tới hắn đem nàng trở thành tấm chắn, người nàng muốn bốc hỏa. Thật sự là phải đa tạ hắn, nếu không có hắn, cánh tay của nàng cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, đến bây giờ vẫn nhấc lên không nổi .