“Phía Hà Nam án sát điều người thì đồng thời dặn hắn cho người dưới cùng ẩn vào dân chúng điều tra. Tình Dương từng nói với ta, lúc nàng mười hai tuổi, có hai năm ở Lạc Dương, Thái Nguyên đến Giang Nam du ngoạn, nhưng ta không có nghe nàng đề cập đến kết liễu thù oán với ai.” Hắn cũng không cho Tình Dương biết rõ chuyện hắc y nhân, hắn hi vọng nàng có thể vô tư mà sống.
“Dạ!”
“Đều lui ra đi.” Hắn vung tay lên, Bác Hách lập tức dẫn hộ vệ sau lưng rời khỏi cửa, cũng thuận tay đem cửa lầu các đóng lại.
Kỳ Cách nhìn ánh nến trong sảnh, cân nhắc suy nghĩ, lát sau, hắn xoay người hướng trong phòng đi đến, đồng thời ngón tay khẽ vẩy.
“Phụt!” một tiếng, ánh nến dập tắt, trong lầu các lập tức lại lâm vào một mảnh đen kịt.
* * *
Cưỡi trên lưng ngựa, Tình Dương ngồi bên cạnh tiến sát vào trong ngực Kỳ Cách, hai tay vòng bên hông hắn, tuyệt không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người qua đường. Mà Kỳ Cách lúc mới đầu không quen đến bây giờ cũng thành thói quen, nhưng bởi vì hắn ngượng ngùng đỏ mặt, cho nên việc này cũng là một trong ngững nguyện nhân làm hắn kiên trì tiếp tục đội nón.
Tình Dương không để ý, hôm nay Kỳ Cách đặc biệt đưa nàng ra ngoài chơi, tâm tình nàng thật tốt, tựa như con chim nhỏ vui vẻ bay tới bay lui, nàng nhảy nhót, miệng cười thật lớn.
Ra khỏi cửa thành, hướng phía Đông chạy đi. Trên đường đi, Kỳ Cách một tay ôm chặt tiểu mỹ nhân phía trước, nhẹ nói: “Nửa tháng trước, sau khi nàng nghe được cô nương kia nhảy xuống vực, thì thường đến chùa thắp hương. Sau, có đôi khi thấy nàng đang cười, nhưng ánh mắt không cảm thấy vui vẻ, cũng có vài phần buồn bã.” Không thể không phát hiện, chỉ là nàng không muốn nói, hắn chờ nàng tự nói ra.
Nói đến đây, Tình Dương tâm tình không tốt, vòng tay ôm chặt bên hông hắn “Cô nương kia. . . . . . Ta đã từng gặp, ngay trước khi nàng tự vẫn, không, chính xác hơn là, ta là người cuối cùng nhìn thấy nàng.”
“Tại sao thấy nàng? Chẳng lẽ. . . . . .” Tâm tư vừa động, hắn đã đoán được.
“Đúng vậy, năm đó ta cũng vậy từng đến vách đá đó.” Nhếch miệng, nàng không muốn nhắc lại chuyện này “Ngay lúc ta nhắm mắt lại thì nàng không biết từ đâu xông ra, liền nhảy xuống.” Tiếng kêu thê lương đến giờ vẫn còn quẩn quanh tai nàng, nàng mỗi ngày đều bị ác mộng làm tỉnh lại, dù sao thấy một người sống sờ sờ như vậy chết trước mắt, kích động này cũng rất lớn.
Sau đó nàng đi tìm vị trụ trì kia, nhờ có hắn khuyên giảng, nàng mới dần dần buông lòng. Nàng biết, có thể đời này được dùng một thân phận khác sống ở thời đại này, chỉ là không muốn đối mặt, mà lần nhảy xuống vực đó, mặc dù hành động có thay đổi, nàng đi tìm trụ trì chùa Bạch Mã nói chuyện, nhưng nàng vẫn nghĩ là muốn thử một lần, đó là lần nàng đánh cuộc cuối cùng, may mắn nàng vứt bỏ ý nghĩ đó, nếu không, hiện tại như thế nào gặp tìm được Kỳ Cách ?
“Đó là chính con đường cô ta chọn.” Hắn thương tiếc ôm eo nàng, bàn tay nhu hòa vỗ lưng nàng.
Tình Dương gật gật đầu “Ta cũng biết, chỉ là lòng luôn bất an. Ai, duyên phận, bất luận duyên phận này tốt xấu hay không. Ta đều đi dâng hương, hi vọng nàng có thể nhanh đầu thai chuyển thế.” Nàng cảm thấy trong lòng nao nao, nghĩ, nếu như năm đó cô nương kia cùng trụ trì ở mật thất tĩnh đàm, nhảy xuống vách núi hẳn là nàng!
Trên khuôn mặt tuấn dật có ý cười, cằm dưới nhẹ cọ xát tóc của nàng “Chớ suy nghĩ quá nhiều.” Người trong ngực thiện lương, làm cho hắn cũng yếu lòng.
Hai người cùng cưỡi một ngựa, tốc độ không nhanh, trên đường đi nhàn tản trò chuyện, đi qua một chỗ rừng cây rậm rạp thì Kỳ Cách sắc mặt khẽ biến.
Có sát khí!
Khuôn mặt vui vẻ, Tình Dương nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên sững sờ “Làm sao vậy?” Bọn họ vừa mới nói tới mấy ngày nữa phải về kinh thành, như thế nào sắc mặt hắn trở nên khó coi như vậy?
“Ôm chặt ta.” Kéo áo choàng phía sau ra, trùm trên người nàng. Hắn quá sơ ý rồi! Những ngày này cuộc sống nhàn hạ, làm hắn mất đi cảnh giới. Sáng nay xuất môn, hắn lại phân phó những ám vệ kia đi theo phía xa là tốt rồi.
Hắn sắc mặt trầm xuống lạnh băng quá mức, Tình Dương giật mình, theo bản năng ôm càng chặt, cả người trốn ở trong cánh tay hắn, hình như có chuyện gì sắp xảy ra.
Bỗng dưng, từng đợt tiếng sột soạt vang lên, trong rừng cây nhiều bóng đen rất nhanh hướng bọn họ vọt tới hung mãnh, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, quang ảnh bóng đen lóe ra.
“A!” Kỳ Cách ôm chặt Tình Dương, dùng sức đá xuống bụng ngựa, ngựa chạy băng băng, bóng cây hai bên nhanh chóng lùi lại đằng sau
“Gϊếŧ!”
Tiếng kêu nổi lên bốn phía, từng tiếng xé gió không tầm thường sau lưng của hắn bay tới.
Hắn dùng lực, giẫm lên ngựa cả người bay vυ"t lên, ngựa vẫn như cũ lao về phía trước, mà người đã xoay người rơi xuống đất, vài đạo ám tiêu xoẹt qua ống tay áo của hắn, hắn cánh tay chấn động, trong gió vang lên thanh âm kì dị.
“Hù hù hù! Ba!” Thanh âm vung roi, mạnh mẽ bức lui vài hắc y nhân không sợ chết đuổi theo.
Kỳ Cách thu lại roi, quấn trên cánh tay rồi lại vung lên, phòng thủ cẩn thận, không hề sơ hở, roi vung lên uốn lượn tạo lá chắn, làm cho hắc y nhân đuổi theo không dám tiến lên.
Không có động tác linh hoạt, hắn vẻn vẹn chỉ dùng roi quất lên, tay kia gắt gao che chở người trước ngực. Tình Dương theo hắn xoay chuyển từng bước mà cảm giác thiên toàn địa chuyển, nàng cắn chặt răng, biết rõ tình huống bây giờ nguy cấp, nửa tiếng cũng không dám kêu, chỉ sợ rối loạn tinh thần của hắn.
Hắc y nhân đồng loạt tới gần, trường kiếm như linh xà xuất ra, thanh kiếm sáng lóe xếp thành một hàng trực chờ phía trước, mà Kỳ Cách bình tĩnh vung roi dài, đầu roi cắt qua không khí, bức lui được vài người, lại xoay người một cái, vung tay hất lên, xoáy lên trong đó hai trường kiếm, dùng sức nâng cánh tay, làm cho roi quấn lấy kiếm chuyển động, lao về phía hắc y nhân khác.
Hai hắc y nhân bị đoạt mất kiếm trở nên khó khăn, trong chớp mắt bị chính kiếm của mình cứa cổ, ngã xuống đất, còn lại ba người thấy vậy, thế công không thu, ngược lại trở nên càng hung hãn hơn, trong mắt một mảng lạnh băng.
Kỳ Cách hất roi lên, vòng tròn trong không trung, nội lực thâm hậu xuyên qua roi vung ra, lao đến bốn phía, xoạt xoạt xoạt vài tiếng, quần áo hắc y nhân đều bị xé rách.
Ba người nháy mắt lẫn nhau, trong đó hai người phóng tới trước, bất chấp roi đánh úp lại có lực sát thương lớn, đơn giản chỉ cần níu lại đầu roi. Không đầy một lát trường kiếm quấn ở roi đã cho kẻ kia thành vong hồn, còn lại người cuối cùng nhân cơ hội tháo chạy trước, tụ mười phần công lực, một chưởng chém ra, đánh về phía trước ngực Kỳ Cách!
Quả nhiên là hướng về phía Tình Dương mà đến. Kỳ Cách lạnh lùng cười. Buông tay đặt trên vai Tình Dương ra, tay trái nâng lên tổng lực công kích tới đối phương, lại tay khác, thừa dịp hắc y nhân còn chưa tới kịp thối lui, dưới chân nhẹ xoáy, nhanh chóng xuất hiện như ma quỷ trước mặt hắc y nhân, một chưởng tay phải đánh lên trước ngực đối phương.
“Phụt!” Trong chốc lát, khí huyết từ cổ họng phun ra, hắc y nhân há miệng phun ra một ngụm máu tươi, giống như vải rách ngã ra ngoài, đồng thời những kẻ vừa rồi muốn xông lên đều bị roi dài quất đến, bọn họ đều ngã rơi xuống đất.
Bị đánh ngã trên mặt đất, hắc y nhân chưa tắt thở, ánh mắt lại bắt đầu đυ.c ngầu, hắn che ngực, dùng sức muốn đẩy khí trên người kẻ khác, chỉ là bị thương quá sâu, thân thể vô lực xoay chuyển, chợt một thanh trường kiếm kề trên cổ của hắn .
“Là ai phái ngươi tới?” Kỳ Cách tầm mắt nhìn toan tính.
Hắc y nhân một tiếng cười lạnh “Tình Dương cách cách, gϊếŧ người thì đền mạng!” Nói xong, hắn cắn nát độc dược giấu ở trong miệng, trong chớp mắt độc phát liền chết.
Tình Dương trốn ở trước người Kỳ Cách bị chấn động, âm thanh lạnh như băng tựa như lời nguyền rủa bay vào tai, làm cho nàng cả người như rớt vào hầm băng, toàn thân rét run “Kỳ…. Kỳ Cách?” Nàng hoảng sợ ôm chặt hắn, thanh âm run nhè nhẹ.
Kỳ Cách lặng im bất động, vẫn cảnh giác sâu sắc, cảm nhận động tĩnh chung quanh. Hồi lâu sau, hắn mới buông tay, vứt kiếm xuống đất. Là ai phái tới ? Là ai hận nàng, hận đến không gϊếŧ chết nàng thì không thể giải hận?