Chương 1
“A ——” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng đợt chói tai làm người ta không thể chịu được.
Nhìn lại, gương mặt trước gương đồng là một nữ hài ước chừng tám, chín tuổi, tiếng kêu thảm thiết này chính là phát ra từ trong miệng của nàng.
Chỉ thấy nàng mở lớn hai mắt, bộ dạng như nhìn thấy quỷ trong gương, phản ứng quái dị của nàng làm hai tỳ nữ bên cạnh cả kinh không biết nên làm như thế nào cho phải.
Một hồi bước chân dồn dập mà hoảng loạn từ ngoài cửa truyền đến, chỉ thấy một phu nhân xinh đẹp vẻ mặt hốt hoảng chạy vào trong phòng, hai mắt tràn đầy nước mắt, lao đến nữ hài vừa hét lên, gắt gao ôm chặt nàng.
“Tình Dương, Tình Dương! Ngươi rốt cục đã tỉnh, ngạch nương thật lo lắng cho ngươi ! Ô ô ô. . . . . .” Phu nhân xinh đẹp nhưng gương mặt đau buồn ra sức vuốt ve khuôn mặt nữ hài, đáy mắt tràn ngập sự thương xót.
Bị nàng ôm như vậy, nữ hài ngây ngẩn cả người, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn nàng, chớp mắt mấy cái “Ngạch, ngạch. . . . . . Nương?” Ngữ khí thập phần nghi hoặc.
Ai có thể nói cho nàng biết, hiện tại là đã xảy ra chuyện gì? Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng là ai?
Mỹ phụ phát giác nàng không bình thường, lo lắng vỗ vỗ gương mặt của nàng “Tình Dương, ngươi làm sao vậy? Ngươi không nhận ra ngạch nương sao? Ngươi đừng dọa ngạch nương!” Nàng chợt quay đầu hướng tỳ nữ hô “Nhanh đi gọi đại phu!”
“Dạ” Tỳ nữ lên tiếng vội vàng chạy đi.
Nữ hài cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, dường như chịu không được đả kích lớn, thân thể nhỏ nhắn quơ quơ, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Tám năm sau
“A ~” Lười biếng ngáp một cái, thiếu nữ có gương mặt thanh tú, vẻ mặt chán nản nhìn về phía trước.
Trước người nàng, có một tiểu mỹ nhân trắng nõn như ngọc, nhìn qua tuổi tác cùng nàng không sai biệt lắm, nhưng dung mạo hai người lại cách xa nhau.
Chỉ thấy tiểu mỹ nhân như bạch ngọc kia vẻ mặt tung tăng như chim sẻ, hai gò má mỹ lệ đỏ hồng, bàn tay trắng nõn cầm một bộ y phục hồng nhạt, đứng ở trước gương đồng,cái miệng nhỏ hoan hỉ cười.
“Muội muội, ngươi mau giúp ta nhìn xem, xiêm y này làm tôn thêm màu da của ta không?” Tiểu mỹ nhân mở miệng, thanh âm ngọt ngào, nàng quay đầu, vẻ mặt vui vẻ nhìn đến muội muội bộ dáng chán nản thì lập tức chu miệng lên.
“Muội muội!” Xoay người, nàng đi đến ngồi ở bên cạnh bàn ghé vào bên tai người đang ngơ ngẩn kia, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Một tay để dưới cằm, thiếu nữ bị nàng rống như vậy làm cho hoảng sợ, nàng trừng mắt nhìn, đáy mắt còn có chút mê mang, thoáng nhìn tỷ tỷ bộ mặt giận dữ, thở dài “Làm chi?” Thanh âm của nàng trầm thấp hơn người kia rất nhiều.
Một tay cầm quần áo, tay kia tức giận chỉ chỉ trán muội muội, khuôn mặt Tình Vũ ngưng lại “Muội muội, ngươi đừng cứ mãi cái dạng này, nhờ ngươi giúp ta ngắm quần áo, ngươi liền ngẩn người, ngươi đó! Cũng lớn rồi, không chú ý đến cách ăn mặc chút nào. . . . . .” Mở miệng ra, bắt đầu đối tiểu muội muội kém nàng hai tuổi thao thao bất tuyệt nói ra hết suy nghĩ.
Tình Dương dưới đáy lòng thở dài. Nàng, Chương Giai Tình Dương, năm nay bất quá đã hai mươi tám, chỉ là, hai mươi tám này là sinh mệnh thứ hai của nàng.
Muốn nói như thế nào đây? Loại chuyện quỷ dị này, ngay cả bản thân nàng đều có cảm giác mình đang trong mơ, chỉ là giấc mộng này quá dài, đã tám năm, khiến nàng không thể không đối mặt sự thật.
Tám năm trước, nàng hai mươi tuổi, nói đúng ra, tại thế kỷ hai mươi mốt, nàng là nữ sinh tên Lâm Thuần Dương.
Còn bây giờ là cái dạng này? Ngồi trong lầu các cổ kính, mặc y phục mỹ lệ cổ điển, chân đi hài hoa. . . . . .
Nàng không biết, trời không biết! Chết tiệt không biết! Nàng chỉ biết là tại thế kỷ hai mươi mốt thì nàng muốn nhặt thứ gì đó, không cẩn thận ngã xuống xuống khe nước đằng sau nhà bà ngoại, tỉnh lại, liền biến thành tiểu cô nương tám tuổi. Đáng chết nhất, nàng rõ ràng xuyên không, về tới Thanh triều!
Nghĩ đến đây, Tình Dương nhịn không được có cảm giác muốn khóc.
Nhập vào thân một tiểu quỷ tám tuổi . . . . . A, không, là thân một tiểu nữ hài, ai có thể tưởng tượng lại sống tám tuổi một lần nữa, là bực bội cùng bất đắc dĩ lớn cỡ nào, lại còn là một triều đại mình không hề quen thuộc.
Tình Dương lại thở dài. Những năm này, nàng dùng hết tất cả các phương pháp trong tiểu thuyết ngôn tình đã xem qua, thử trở lại thế kỷ hai mươi mốt, mà ngay cả phương pháp trong truyện tranh cũng thử qua —— xuống dưới lòng sông xem có thể trở về hay không.
Nhưng mà biện pháp này ngoại trừ làm cho nàng thiếu chút nữa chết đuối, còn bị cảm nặng, nằm trên giường hơn một tháng. Cuối cùng, nàng nghĩ đến đi nhảy núi, nhớ mang máng có người còn cười nói “Nhảy thẳng xuống”, tựa hồ nhảy xuống là có thể cắt đứt mọi thứ, hoặc trở lại nơi trước đây.
Cho nên tìm vách núi cao chuẩn bị nhảy xuống. Nhưng trước lúc nhảy, có một cô nương bước nhanh hơn, nhảy xuống ngay trước mặt nàng, sau đó lại thấy choáng váng, nghe bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, nàng lập tức quyết định bỏ qua cho chủ ý này. Hôm sau nghe được cô nương kia bị chết thảm bao nhiêu thì nàng lại càng cảm giác mình thay đổi quyết định là đúng bấy nhiêu.
Sau khi buông tha ý nghĩ “không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con”, nàng đổi thành cầu thần bái Phật, nghe nói có thầy tướng số liền chạy đi tìm, chỉ là xin thẻ? Xấu hổ, tới thời đại này đã tám năm, nàng chưa từng đi xin thẻ bao giờ. Thầy tướng số? Mười người thì có tám người đều nói mò cái gì nàng mệnh phú quý, trời sinh phúc tinh …, làm cho nàng phải đi tìm hiểu, có hai thầy tướng có bản lĩnh, là thành thật nói cho nàng biết, tính không ra vận mệnh của nàng.
Đấu tranh vài năm, nàng cũng biết, hai năm qua ngoan ngoãn ở trong phủ Thượng Thư, chủ nhân của thân thể này— Tình Dương cách cách lấy thân phận sống ở thời đại này, ai. . . . . .
Hồi tưởng lại lịch trình kế hoạch trở lại thế kỷ hai mươi mốt của nàng, thật bi phẫn muốn hướng lên trời rống giận!
Lại thở dài, đôi mắt miễn cưỡng liếc về phía tỷ tỷ Tình Vũ còn chưa nói xong, nhịn không được muốn lắc đầu. Bộ dáng đắc ý, nhưng lại không có não?
Theo nàng biết, A ma các nàng, là quan công bộ thượng thư Chương Giai đại nhân. Nha! Gọi sai rồi, hẳn là Cách Đồ đại nhân, người Mãn có thói quen gọi tên không gọi họ. Hắn thừa kế Đa La Quận Vương, mà nàng cũng may mắn có thân phận cách cách.
Nay là thời Khang Hi, may mắn đến với nàng. Lão thiên khá tốt không đối xử với nàng tệ bạc, đem nàng ném đến một niên đại tuy có chiến tranh. Nay thái bình, nàng lại thành tiểu thư quan lại, ít nhất không lo ăn mặc.
“Tình Vũ, ngươi nếu không thay quần áo, sẽ không kịp đi yến hội.”
Xem ra cái miệng nhỏ trước mắt đã rầy rà đến cực điểm, thật sự quấy nhiễu thanh tĩnh người ta.
Lòng đang cao hứng, Tình Vũ giật mình, đột nhiên đôi mắt mĩ lệ mở to “A!” Kinh hô một tiếng, nàng xông lên trước gương bắt đầu luống cuống tay chân, tỳ nữ đứng ở bên cạnh chờ hồi lâu cũng vội vàng tiến lên giúp nàng mặc quần áo.
“Tình Dương, ngươi thật muốn mặc như thế đi sao?” Tỳ nữ hầu hạ mặc xong quần áo, Tình Vũ ngồi trở lại trước gương chải đầu, nhịn không được hướng muội muội đang ngồi bất động trên ghế hỏi.
Ngắm ngắm xiêm y trên người mình, kỳ phục xanh đậm, chân đi hài, Tình Dương tự nhận quần áo đoan trang, không mất lễ nghĩa ”Đúng.” Nàng không có hứng thú với ăn mặc và trang điểm xinh đẹp cho người thưởng thức.
Hôm nay là dạ yến mỗi năm một lần, chúng đại thần đều hăm he chờ thể hiện, phải nói, đây là lúc lấy nữ nhi để tranh đoạt; cách cách, thiên kim nào cũng có vẻ đắc ý, đêm nay ai cũng hết sức làm mình nổi bật.
Trên cơ bản, Tình Dương vẫn cảm thấy dạ yến ngắm hoa này là một kiểu kết thân trá hình. Trước kia, nàng bởi vì không có hứng thú, đều cáo bệnh không có tham gia, khiến cho người bên ngoài đều đồn đãi tiểu cách cách của Công bộ thượng thư là mỹ nhân bị bệnh. Bệnh hay không không quan trọng, nhưng hai chữ “mỹ nhân” ở đâu ra, nàng thật sự rất buồn bực. Ai, nếu không phải năm nay nàng đã mười sáu , không đi không được, nàng thật đúng là muốn tiếp tục giả bệnh.