"Không được, tôi không chăm sóc động vật nhỏ!"
Đối với anh mà nói, động vật cùng đứa trẻ đều là sinh vật xa lạ, anh căn bản không biết làm như thế nào cùng với những thứ không cách nào khai thông này sống chung, anh có thể với công việc cùng nhau đọ sức, chính là đối với những thứ này không có kế sách.
"Nhưng là, Tổng giám đốc, nó thật rất đáng thương......" Đái Tình Mỹ nói chuyện, vẫn không quên đem vết thương trên người mèo con đưa ra.
Này, phạm quy, đây rõ ràng cố ý khơi lên cảm giác tội ác của anh!
Vì một chú mèo, anh bị bức vào đường cùng, kết quả cuối cùng, con mèo này trở thành bạn cùng phòng mới của anh.
Khi bọn họ đưa bao lớn bao nhỏ đưa cho Lam Doãn Khang thì anh cảm thấy mình điên rồi, nếu không sao anh có thể đồng ý chuyện ngu xuẩn thế này chứ?
"Mèo con, chúng ta bây giờ phải về nhà. Từ hôm nay trở đi, cưng phải ngoan ngoãn sống cùng Tổng giám đốc, chị sẽ đến thăm cưng." Đái Tình Mỹ ngồi trên xe dùng giọng điệu đáng yêu nói với mèo con.
Thân thể mèo co rút lại, phát ra thanh âm meo meo.
"Haha, nó nghe hiểu kìa, thật đáng yêu."
Nhìn nụ cười của cô, Lam Doãn Khang cảm giác lòng mình giống như bị phá một lỗ thủng thật to, mang theo nhiệt độ ấm áp chiếm lấy trái tim anh, loại cảm giác như thế trước nay chưa từng có. Vội vàng thu lại tầm mắt, điều chỉnh tay lái, cố gắng đè nén cảm xúc xa lạ đang tuôn trào trong lòng.
Xe dừng lại tại bãi đậu xe tại chổ ở của Lam Doãn Khang.
Tòa nhà sang trọng xa hoa, không nghi ngờ chút nào đây là do xây dựng Thủy Lam tạo nên, đặc biệt nhất là, đây là đề án đầu tiên khi Lam Doãn Khang nhậm chức. Sau khi hoàn thành, anh chiếm cứ tầng lầu cao nhất, một người hưởng thụ không gian rộng rãi cùng tầm mắt ở độ cao tuyệt vời.
Chỉ là từ giây phút tiếp theo, anh lại phải chia sẻ với chú mèo này.
Đái Tình Mỹ vừa mới đi vào, bị khí thế của căn phòng làm cho kinh ngạc, cà người đứng tại chổ, thật lâu không động đậy. Từ mọi góc nhìn, làm cho người ta cảm thấy như đang đứng trên bầu trời.
"Mèo con ơi mèo con, từ nay cưng không còn lưu lạc bên ngoài bị khi dễ nữa." Cô vui vẻ vuốt ve con mèo."Tổng giám đốc, nó sẽ ở đâu?"
Lam Doãn Khang nhìn một chút, "Phòng ngủ, thư phòng, phòng tắm, phòng bếp toàn bộ cấm, những chổ khác thì tùy cô."
"A, mèo con, bạn cùng phòng của cưng rất phóng khoáng nha!"
Trên đầu Lam Doãn Khang xuất hiện ba vạch đen......
Đái Tình Mỹ đem mèo con để xuống đất, mèo con đứng ở trên sàn nhà lo lắng nhìn quanh, vốn là cô nên để cho nó ở góc ban công, nhưng mèo con cứ núp ở sofa phòng khách không chịu đi.
"Tổng giám đốc, nó giống như không có cảm giác an toàn."
Làm ơn, anh cũng rất lo lắng a! Trong nhà vô duyên vô cớ thêm một con mèo. Lam Doãn Khang không nói một câu nào cao lông mày, nét mặt kia giống như đang hỏi Đái Tình Mỹ, vậy thì làm sao?
"Có thể hay không cho nó ở ghế sa lon này, về phần chổ đi vệ sinh của nó ở trong góc gần đây?"
"Tùy cô." Đã nói nuôi động vật rất phiền toái. Nghĩ tới khi ngồi ở trên ghế sa lon Lam Doãn Khang lại cảm thấy đau đầu nhức óc.
Thật vất vả đem ổ mèo con an trí thỏa đáng, Đái Tình Mỹ ngồi chồm hổm dùng khăn cùng với mèo con chơi đùa, mặc dù trên người còn mặc đồ công sở, bộ dáng trẻ con tuyệt không giống với một thư ký lão luyện, tương đối giống như cô gái ngây thơ bướng bỉnh, hơn nữa còn cười ngọt ngào đến tận xương...... Làm cho người ta cảm giác hít thở không thông.
Nhìn cô một chút nhíu mày, một chút thì cười rộ lên, Lam Doãn Khang không được tự nhiên kéo kéo cà vạt trên cổ.
Cô nhất định không biết, hai chân cô ngồi bệt trên mặt đất, không phải là tư thế thoải mái để trêu chọc chú mèo mà là tư thế rất mê người, làm cho người khác suy nghĩ viễn vông, khi nhìn sẽ không được tự nhiên, giống như có một ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể.
Lam Doãn Khang không rời mắt, cho dù là một giây.
"Đúng rồi, còn chưa đặt tên cho nó."
Đái Tình Mỹ không báo trước ngẩng đầu lên, không đề phòng dụng phải ánh mắt thâm thúy của Lam Doãn Khang, xa vào bên trong đấy, thời điểm bốn mắt giao nhau, tao ra tia lửa, một loại cảm giác mãnh liệt nuốt chửng lẫn nhau.
Chuyện gì xảy ra? Ngực anh đột nhiên đạp mãnh liệt, không thể nào khống chế......
Tại sao ánh mắt của anh làm cô có loại cảm giác khi bị hoàn tan? Cô không phải là bơ, như toàn thân lại mềm nhũng.
Đột nhiên, một vật trang trí màu xám đen nhảy ra che lại tầm mắt của hai người, rơi xuống trúng vào cái điểu khiển TV trên sàn nhà, âm thanh ồn ào khiến hai người giật mình lấy lại tinh thần.
"Khụ khụ, tôi, tôi không biết, cô tùy tiện
suy nghĩ đi." Lam Doãn Khang đứng dậy đi về phía phòng bếp, rót một ly nước ngửa đầu uống.
Đái Tình Mỹ thu hồi ánh mắt, tay chân luống cuống vỗ vỗ vào má, nhưng cũng không giảm bớt được độ nóng ở hai gò má, chỉ muốn làm mình tỉnh táo.
"Này ——
vậy gọi Meo Lỗ có được hay không?"
"Ừ." Anh cố gắng muốn mình không nhìn gò má ửng hồng của cô, giả vờ hững hờ.
Đái Tình Mỹ nhìn thời gian, vội vàng đứng dậy, "Thời gian không còn sớm, tôi cần phải về. Tổng giám đốc, Meo Lỗ liền làm phiền ngài, hẹn gặp lại." Nếu không đi, cô sợ rằng mình sẽ không đi nổi. Cô xoay người, "Meo Lỗ, chị phải về nhà rồi, phải ngoan nha!"
Cái gì chứ, nói chuyện với anh thì lạnh nhạt, còn đối với mèo thì vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào.
Bỏ Meo Lỗ xuống, Đái Tình Mỹ chuẩn bị ra về.
"Ở đâu? Tôi đưa cô về."
"Không cần đâu, phía trước có trạm xe điện ngầm, tôi đi tàu điện ngầm là được." Không đợi Lam Doãn Khang nói gì, cô mang giầy xong lập tức chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến anh đang gọi.
Vừa bước ra cửa, Đái Tình Mỹ vội vàng che ngực thở, cho đến khi trốn vào thang máy, lòng của nàng vẫn còn rộn rực.
"Đái Tình Mỹ ơi Đái Tình Mỹ, làm người không thể quá tham lam, biết không?" Cô gõ gõ
vào đầu mình, đem khát vọng của bản thân nhổ tận gốc.
Nhưng cô không biết, khát vọng trong sinh mệnh rất mạnh mẽ, muốn nhổ bỏ cũng
nhổ không hết......
※※※
Là ai nói mèo rất dễ chăm sóc? Là ai nói mèo rất dịu dàng ngoan ngoãn? Là ai nói mèo rất an tĩnh, lại chỉ hưởng thụ một chỗ?
Mẹ nó, Lam Doãn Khang thật muốn làm thịt cái vị bác sỹ thú y kia!
Tối hôm qua, Meo Lỗ cứ kêu meo meo suốt đêm, làm hại Lam Doãn Khang không thể nào ngủ được, nó thì tốt rồi, kêu mệt thì vùi vào trong ổ ngủ ngon lành, chỉ tội nghiệp người bị hại như anh.
Thế giới này rốt cuộc còn có thiên lý hay không?
Trời ạ, anh cần một ly trà đậm! Loại trà đặt biệt nồng....
Khi Đái Tình Mỹ bưng một ly trà nóng xuất hiện trước mặt anh thì liền mở miệng hỏi: "Tổng giám đốc, tối hôm qua Meo Lỗ tốt chứ? Buổi sáng khi ngài ra cửa có chuẩn bị thức ăn gia súc cho nó không?"
Đôi mắt Lam Doãn Khang đầy tia máu, một ngọn lửa trong mắt anh như phát nổ. Anh nhìn Đái Tình Mỹ, cắn chặt răng không nói một câu. Bây giờ là như thế nào, người so với mèo còn kém hơn?
Kết quả, tâm tình của anh thật sự rất xấu, đến cả Đái Tình Mỹ cũng không dám đến gần.
Nhưng cô thật nhớ Meo Lỗ, trước khi tan việc, cô lấy dũng khí, "Tổng giám đốc, hôm nay tôi có thể đến nhà ngài thăm Meo Lỗ được không?"
Tức giận cả ngày, ngọn lửa lớn thế nào cũng đã dập tắt."Muốn tới thì tới."
"Cám ơn Tổng giám đốc!" Cô cười híp mắt, liền lấy túi xách của mình rồi chạy theo anh.
Vừa vào cửa nhà, tức giận của anh vất vả lắm mới dập tắt bởi vì hình ảnh trước mắt hừng hừng bùng dậy.
"Meo, Lỗ!" Anh bị chọc tức.
Con mèo này thật đáng đánh, ghế sa lon bằng da cũng bị nó cào hỏng, ngay cả cây cảnh mà anh nuôi ở phòng khách cũng không may mắn thoát khỏi, cư nhiên bị gặm cắn cả người vết thương chồng chất.
"Thật xin lỗi, Tổng giám đốc, tôi lập tức sửa sang lại sạch sẽ."
Đái Tình Mỹ vội vàng để túi xách xuống, từ thư ký lắc mình thành nữ nhân viên quét dọn, dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại phòng khách của Lam Doãn Khang chỉnh tề thoải mái.
Anh có dự cảm, những ngày hổn loạn như thế này sẽ không dễ dàng kết thúc, gầm lên nói, "Về sau mỗi ngày cô tới thu thập hỗn loạn do nó tạo ra!"
"Vâng" Cô tự giác cam chịu.
Lam Doãn Khang thở phì phò đi mất, Đái Tình Mỹ không nhịn được len lén cười.
Không phải cô không đồng cảm với anh, cũng không phải cô hả hê khi người gặp họa, mà là vẻ mặt giận dữ của Lam Doãn Khang rất buồn cười, thành thật mà nói, hình tượng vừa rồi không thích hợp với anh.
Anh nên kiêu ngạo, lạnh lùng, bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm người khác dưới chân, mà không phải là nóng nảy như sấm giống vừa rồi.
Nhưng mà, nhìn anh tức giận như thế làm cô cô cảm giác chân thật, không qua lời kể của Doãn Khiết, cũng không phải tự mình tưởng tượng các mặt khác của anh, làm cho cô cảm thấy vui vẻ.
Meo Lỗ đi tới chân Đái Tình Mỹ, cọ cọ,
cô ngồi xổm người xuống, "Meo Lỗ, cưng thật không ngoan, chị không phải nói với cưng ở đây phải biết ngoan ngoãn sao!" cô búng một cái trên trán con mèo.
Lam Doãn Khang cả người người bốc lửa đi vào tắm, anh dùng lượng nước thật lớn để mình tỉnh táo, tưởng tượng mình đang ở núi sâu yên tĩnh, mà không phải là nơi đông đúc hỗn tạp.
Chờ anh tắm xong đi ra ——
Ah, người đâu? Đái Tình Mỹ sao không thấy?
Phòng khách trống rỗng, mới vừa hỗn loạn đã dọn dẹp thỏa đáng, ngay cả đầu sỏ gây án cũng rất an phận núp ở ổ nhỏ của mình.
Thế nào đi về mà cũng không một lời chào hỏi? Chẳng lẽ bị bộ dáng giận dữ của anh hù dọa cô?
Lam Doãn Khang đi đến chổ bộ bàn ghế, có chút ảm đạm ngồi xuống.
Hắn không phải cố ý hung dữ với cô, anh chỉ phải..... Chỉ là......hazz, hiện tại nói gì đều vô dụng, dù sao thì người cũng đi rồi.
Lam Doãn Khang còn đang canh cánh trong lòng, đột nhiên chuông cửa vang lên, anh đi tới trước cửa, nhìn qua điện thoại ở cửa nhìn thấy Đái Tình Mỹ.
Anh kinh ngạc vội vàng mở cửa, vừa thấy người liền hỏi: "Cô đã đi đâu?"
Cô cười híp mắt giơ cao phần ăn tiện lợi trong tay, tỏ ý xin lỗi rõ ràng.
Anh nhíu mày, "Sợ tôi đem Meo Lỗ đuổi ra ngoài, nên muốn mua chuộc?"
"Để ông chủ không đối bụng là công việc của thư ký."
Tốt nhất là như vậy! Nhưng không thể phủ nhận, anh cũng thật đói bụng.
Đi tới bàn ăn, Đái Tình Mỹ nhanh chóng mở
phần cơm tiện lợi, để cho anh chọn trước, Lam Doãn Khang cầm lấy đùi gà tiện lợi, không nói hai lời liền hành động, cô cười ngồi xuống, cũng cùng ăn bữa tối.
Bình thường đều là một mình ăn cơm, hôm nay có thêm một người, cảm giác phần ăn tiện lợi đặc biệt thơm, Lam Doãn Khang cảm thấy như thế, Đái Tình Mỹ cũng vậy.
"Tổng giám đốc không dám ăn cà rốt?" Cô theo dõi thấy anh cố lựa cà rốt ra.
Nói nam nhân không dám
là chạm vào tự ái của họ! "Tôi không thích, không phải là không dám."
Để chứng minh anh thật sự có dám hay không, Lam Doãn Khang gắp một miếng đưa vào trong miệng ——
Ô ô, gương mặt vặn vẹo co giật như thế là chuyện gì? Nhìn anh miễn cưỡng nuốt cà rốt vào, Đái Tình Mỹ cảm thấy thật buồn cười, thì ra người luôn kiêu ngạo cũng có lúc thật ngây thơ, thật đáng yêu!