Vậy mà cô không ngờ ngày đầu tiên đi làm lại tay chân luống cuống như vậy, xem ra lúc làm thư ký ở công ty mậu dịch quả thật quá rãnh rỗi!
Từ lúc Đái Tình Mỹ bước vào xây dựng Thủy Lamg, công việc tựa như nước lũ không ngừng cuốn lấy cô, bận rộn tới nỗi cô không kịp uống một miếng nước, cả người di chuyển như con quay, bất tri bất giác thời gian nghỉ trưa tới lúc nào không hay.
Có lẽ buổi sáng làm việc quá quay cuồng, giờ cảm giác đói bụng một chút cũng không có, mua qua loa cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi, núp ở góc cầu thang, hưởng thụ bữa trưa.
Cuối cùng cô cảm thấy sức lực kinh khủng của Lam Doãn Khang, rất khó tưởng tượng có người điên cuồng vùi đầu vào công việc như thế.
Nhưng mà, cô sẽ không dễ dàng nhận thua đâu! Cô sẽ cố gắng nghĩ biện pháp đuổi kịp tiến độ của anh, mặc dù rất khó khăn.
Đái Tình Mỹ há mồm cắn một cái cơm nắm ——
Giọng nói trầm thấp thình lình kêu cô làm cô giật mình, vội vã muốn đem nuốt phần cơm trong miệng, kết quả bi kịch cứ như vậy mà xảy ra, một hớp cơm nắm bọc rong biển nằm ngay cổ họng, không hơn không kém.
“Khụ khụ khụ......” Vẻ mặt cô khổ sở ho mãnh liệt.
“Thư ký Đái, cô có tốt không?” Lam Doãn Khang hoàn toàn không ngờ tới chỉ vì một câu nói, lại có thể biết hù sợ thư ký mới của anh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vo thành một nắm, vẻ mặt khổ sở không chịu nổi, một bộ dạng thể hít thở không thông có thể hôn mê bất cứ lúc nào.
Đáng chết! Nếu như vậy xảy ra án mạng, vậy coi như anh quá oan uổng. Anh vội vàng làm sơ cấp cứu ngay lập tức, từ phía sau toàn ôm lấy Đái Tình Mỹ, sau đó dùng lực ấn vào bụng của cô, lặp lại mấy lần, khối cơm nắm chưa kịp nhai cuối cùng cô cũng phun ra, anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
(Phương pháp anh ấy dùng là phương pháp Heimlich, các bạn có thể lên google để biết thêm thông tin nha)
Đái Tình Mỹ bị dọa sợ, cặp đùi mềm nhũng ngoài bệt trên mật đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Cô có khỏe không?“. Anh lấy khăn tay ra đưa cho cô.
“...... Khá, khá tốt.” Chỉ là đi một vòng qua quỷ môn quan mà thôi. Cô nhận lấy khăn tay, đôi tay vẫn còn ở run rẩy.
“Có cần đến bệnh viện không?” Nhìn sắc mặt cô không tốt lắm.
“Không, không cần, tôi không sao.” Cô chỉ là bị chuyện vừa rồi hù sợ thôi, sau khi tan việc có thể cô cần phải đi chùa cầu bình an một chuyến.
“Xin lỗi, tôi không ngờ cô sẽ bị dọa.”
Đái Tình Mỹ lắc đầu một cái, bày tỏ không sao.
Sau nửa ngày nghỉ ngơi, gương mặt nhợt nhạt cuối cùng khôi phục huyết sắc. Đái Tình Mỹ nghĩ thầm, sợ rằng tương lai sẽ có một đoạn thời gian dài cô không dám đυ.ng vào cơm nắm.
Cảm giác có ánh mắt nóng rực đang nhìn cô, cô theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy Lam Doãn Khang cau mày không nói lời nào nhìn cô, cô vội vàng đứng lên thuận tiện phủi nếp gấp trên quần áo, nhìn đồng hồ đeo tay một cái. Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, nên đi làm, tài liệu mà Tổng giám đốc vừa mới giao phó cô còn chưa hoàn thành!
“Tổng giám đốc, tôi về phòng làm việc trước.” Giống như con chuột nhỏ sợ hãi, cô chạy nhanh như làn khỏi nới đó.
Trở lại phòng làm việc, cô trở về chổ của mình mà tim vẫn còn đập liên hồi! Thật may Tổng giám đốc kịp thời cấp cứu cô, nếu không cô đã.... xui, xui, xui.
Không nên ăn nói bậy bạ! Thu lại cảm xúc bản thân, cô đem lực chú ý lên công việc, giải quyết tài liệu trong tay, cung kính đưa vào phòng Tổng giám đốc, hy vọng có thể thay đổi suy nghĩ của anh về kẻ vô tích sự như cô.
Lam Doãn Khang nhìn tài liệu cô đã chỉnh sửa, gương mặt bình tĩnh không biểu hiện chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng ngược lại rất hài lòng. Không tệ, rất cẩn thận, số liệu nắm rất chuẩn sát, chính là tốc độ nên tăng cường.
Nhưng không sao, khi cô quen việc sẽ tốt, anh tin cô sẽ có tiến bộ.
Vào lúc này, tiếng kêu thật lớn phát ra từ bụng Đái Tình Mỹ. Cô kinh hãi, vội vạng lấy tay che bụng. Cố gắng thuyết phục mình, nó kêu vài tiếng sẽ ngừng thôi.
Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng tiếng kêu mãnh liệt vẫn không có dấu hiệu suy giảm, làm mặt đến cổ của cô toàn bộ đều ửng đỏ.
Chứng cớ xác thực, cô không thể chối cải, lúng túng cực kỳ nói “thật xin lỗi”, gục đầu xuống, ảo não không thôi.
Lúc này, cô thật muốn chết. Tại sao liên tiếp trước mặt Lam Doãn Khang cô luôn gặp tình trạng xấu hổ như thế?
Lam Doãn Khang luôn trưng bộ mặt lạnh lùng có ý nghĩ càn rỡ muốn cười thật to, nhưng cuối cùng anh cũng cố gắng nhịn xuống, anh xoa xoa mũi che giấu nụ cười, đóng lại tài liệu, đứng dậy, nói “Đi.”
“Vâng” Đái Tình Mỹ mơ hồ không biết anh muốn làm gì, chỉ có thể ngây ngốc một đường đi theo anh ra ngoài, ra khỏi phòng làm việc, ra khỏi xây dựng Thủy Lam, cuối cùng đi vào phòng ăn.... Phòng ăn?!
“Cho cô ấy một phần thức ăn hạng A, tôi muốn một ly trà xanh.” Lam Doãn Khang hướng về phía phục vụ nói.
Anh cao cao tại thượng như Quý công tử, chân bắt chéo, nhìn thấy nghi vấn trong mắt cô, gương mặt anh tuấn lạnh nhạt nói: “buổi trưa phần thức ăn hạng B của tôi rất khó ăn, tôi không muốn cô dẫm lên vết xe đổ.”
Ách, anh đúng là trực tiếp lại thẳng thắn.
Đái Tình Mỹ không nhịn được liếc nhìn gương mặt khẽ co giật của phục vụ, đối với người còn nhỏ tuổi như hắn có một chút đồng tình.
Tầm mắt thấy lại nhìn Lam Doãn Khang. Anh hiển nhiên không có thói quen nói lời ngon ngọt, nhưng giọng nói chứa sự Duy Ngã Độc Tôn (đặt biệt duy nhất), phù hợp phong cách của anh.
Một lát, bữa ăn được đem tới, trà của Lam Doãn Khang cũng đưa tới, anh tự mình đem chung trà lên khóe miệng nhấp một miếng, khóe mắt thấy cô chậm chạp không hề cử động, anh nhàn nhạt liếc đi một cái.
“Đái thư ký, tôi cho cô năm phút đồng hồ giải quyết xong bữa ăn.”
Gì? Năm phút đồng hồ?! Vậy cô phải nắm chắc thời gian mới được. Đái Tình Mỹ vội vàng ăn, một giây đồng hồ cũng không dám trì hoãn, vội vàng đem thức ăn trước mặt đưa vào miệng.
Ăn thật ngon, này thịt bò và cơm thật là thơm......
Cô vui vẻ ăn, hưởng thụ thịt bò cùng cơm ở trong miệng cảm giác thật hạnh phúc, bởi vì thỏa mãn, cặp mắt cong lên như hình trăng khuyết, nhìn thấy như thế khiến Lam Doãn Khang rất buồn bực, khối thịt bò kia rất tuyệt sao?
Anh không nhịn được vươn tay lấy khối thịt bò từ trong đĩa của cô đưa vào miệng nhai...... Ừ, quả nhiên rất bình thường. “Vị giác của cô rất đặc biệt.” Anh rút giấy lau, lau sạch đầu ngón tay, lạnh lùng đưa ra kết luận.
Anh chính là đang ám chỉ cô là người có vị giác của người nghèo sao? Khóe miệng Đái Tình Mỹ nhịn không được co quắp.
Haz, thôi, anh làm sao hiểu..., chỉ cần lấp đầy bụng đói, mọi thứ đều là mỹ vị. Bình thường cô cũng không đối tốt với mình như vậy, cô không nhớ lần trước đi ăn cơm thịt bò là năm nào nữa, đới với cô chỉ cần lấp đầy bụng đói là thức ăn ngon!
Chỉ là, cô vẫn khẳng định anh là người tốt, mặc dù có mấy phần lạnh lùng, nhưng tâm địa thiện lương. Nếu không làm việc bên cạnh anh, cô căn bản không có cơ hội nhìn thấy anh chân thật như vậy.
Cho nên, cô quyết định ——
Mặc kệ cuộc sống tương lai có bao nhiêu khổ cực, cô nhất định phải cố gắng đem công việc của thư ký làm xong, tuyệt đối không để Lam Doãn Khang có cơ hội đuổi việc cô!
※※※
“Tổng giám đốc, đây là tài liệu của bộ tài vụ bộ mới vừa đưa tới báo cáo hằng tháng cùng với tiêu thụ xây dựng của thị trấn mới. Đổng Sự Trưởng của công ty Đạt Hứng hẹn gặp ngài vào cuối tuần, tôi đã đem thời gian của ngài để trống. Còn có Kain Trần phó tổng hẹn dùng bữa, về thời gian, địa điểm phòng ăn tôi đã sắp xếp xong xuôi, vừa rồi có hai lịch trình mới tôi đã thêm vào lịch làm việc trên điện thoại di động của ngài, Tổng giám đốc tùy thời đều có thể kiểm tra.”
Một tháng trước, Đái Tình Mỹ còn là người mới làm việc chân tay luống cuống, một tháng sau, cô lột xác......
Đái Tình Mỹ đem tài liệu sắp xếp đâu vào đấy ở bên phía tay trái Lam Doãn Khang, giọng nói nhẹ nhàng mạch lạc rõ ràng báo cáo và sự kiện tình, khi phát hiện cái ly trên bàn trống rỗng, cô không nói hai lời, cầm cái ly ra khỏi phòng làm việc.
Mấy phút sau, trở lại với ly trà Ô Long nóng hổi để trước mặt anh.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên, không đợi anh vươn tay, cô gọn gàng cằm ống nghe lên ——
“Xin chào, đây là phòng làm việc của xây dựng Thủy Lam, ngài khỏe!..... Là La tổng sao! Ngài khỏe chứ! Tổng giám đốc của tôi một mực chờ ngài gọi tới, ngài chờ chút, tôi mời Tổng giám đốc của tôi nghe điện thoại.” Bàn tay cô che ống nghe, đè thấp giọng nói: “Là La tổng của Vũ thành.” Khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng.
Không tiếng động chỉ chỉ vào công văn trên bàn, Lam Doãn Khang lấy ống nghe trong tay cô tiếp lời, “Chào, tôi là Lam Doãn Khang, La tổng ngài khỏe. Đúng, đề nghị lần trước của ông tôi đã suy nghĩ kỹ, quả thật là phương pháp tốt, tôi rất có hứng thú... Dĩ nhiên, chỉ cần đề án tốt, tất nhiên tôi sẽ không cự tuyệt.....”
Đái Tình Mỹ nâng lên công văn xử lý hoàn tất, giống như con mèo an tĩnh xoay người rời đi, cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc lại, hoàn toàn không quấy rầy cấp trên nghe điện thoại.
Cả người Lam Doãn Khang buông lỏng tựa lưng vào ghế, đồng thời nghe điện thoại, anh không tự chủ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm ly trà Ô long đang bóc khói, người ngày kiếm tỷ bạc như anh lại suy tư, suy nghĩ về thư ký mới của anh.
Một người phụ nữ rất yêu người chồng quá cố của mình.....
Không biết vì sao, gần đây chỉ cần nhìn thấy cô, trong đầu sẽ gặp không tự chủ nhớ tới lúc anh vừa gặp cô, anh chưa từng yêu, còn Đái Tình Mỹ tuổi còn trẻ đã phải đau lòng mất đi tình cảm chân thành nhất, những suy nghĩ này không giống anh trước kia.
Chẳng lẽ chỉ mới làm chung một tháng, anh đã xem cô thành người của mình.
Thành thật mà nói, lúc biết kinh nghiệm làm việc của cô quá ít làm cho anh có chút không an tâm, nhưng làm chung hơn một tháng qua, mỗi ngày đều tỉ mỉ quan sát, nhìn cô từ luống cuống tay chân nhanh chóng lột xác tới trình độ hôm nay độ, anh cảm thấy quyết định ban đầu là chính xác.
Đái Tình Mỹ của ngày hôm nay là một thư ký rất tuyệt. Cô chịu khó, làm việc tỉ mỉ, mỗi lần luôn trước khi anh mở miệng liền đem công việc xử lý tốt, cho dù một cuộc điện thoại hay một ly trà, cũng cảm thấy sự nghiêm túc của cô.
Cô không để ý mấy lần triệu tập hội nghị của chủ quản cấp cao, các thư ký của họ không khỏi ăn mặc trang điểm xinh đẹp, duy chỉ có cô, thủy chung luôn là trang phục thanh lịch nhẹ nhàng, tóc ngắn gọn gàng, tràn đầy phong cách của học sinh, tuyệt không giống như nhân sĩ xã hội. Cứ nghĩ anh sẽ xem nhẹ sự tồn tại của cô, nhưng từ chữ viết tinh tế nhắc nhở trên tờ giấy nhỏ, đến những số liệu chằng chịt, lại làm cho anh cảm nhận được sự cố gắng mãnh liệt của cô.
Cứ tưởng rằng một người mất đi tình cảm thật sự sẽ luôn bi quan trong cuộc sống, nhưng Đái Tình Mỹ luôn tích cực lạc quan, trừ ngày đầu tiện bị nghẹn vì cơm nắm, những ngày kế tiếp, cơ hồ thời thời khắc khắc đều nhìn thấy cô vui vẻ, giống như trong mắt cô thế giới luôn luôn tươi đẹp, làm người ta mong đợi.
Có nhiều người trong giới thương gia đều nói với anh, thư ký mới của anh vô cùng linh hoạt, chỉ mới lần đầu tiên nói chuyện ngắn gọn, lần thứ hai cô đã kêu đúng tên đối phương, làm cho bọn họ cảm thấy được coi trọng, vì vậy có đôi lúc bọn họ không nhịn được lại cùng cô tán chuyện đôi câu, chỉ vì giọng nói nhẹ nhàng thoải mái của cô làm cho lòng người trở nên vui vẻ.
Anh nghe như thế không biết nên khóc hay nên cười, khẽ quở trách đối phương, “Thì ra các ngươi đem xây dựng Thủy Lam thành tồng đài tám chuyện à?”
“Ha ha ha, không dám, chỉ muốn nói anh có thư ký rất tuyệt.”
Mặc dù là khen thư ký của anh, nhưng thân là cấp trên như anh rất hài lòng, cũng không nhìn xem ai là người chọn cô làm thư ký, hả?
Bưng cái ly lên miệng, khẽ nhấp một ngụm trà, quả nhiên, mùi vị thật tốt!
Lam Doãn Khang cảm thấy trà hơn một tháng anh uống đặc biệt thơm ngon, không giống trà của các thư ký trước pha, uống vào chỉ cảm thấy vị đắng và chát.
Anh lại hớp một ngụm, hai ngụm, ba ngụm...... ly trà đã thấy đáy, đồng thời anh cũng kết thúc cuộc gọi với La tổng.
Bởi vì buổi chiều không có lịch trình nào, Lam Doãn Khang liền quyết định đi công tình thị sát.
Thân là người Tổng quản lý của công ty xây dựng Thủy Lam, chuyện giám sát này không tới phiên anh tự ra tay, công ty không thiếu những nhân viên chuyên nghiệp, nhưng để bảo đảm chất lượng các công trình cùng với tăng uy tín và lòng tin của công ty, anh thỉnh thoảng sẽ thu xếp công việc để dành chút thời gian đi thị sát, cũng để đốc thúc tiến độ hoàn thành công trình.
Tuy anh là ông chủ làm trong phòng làm việc cao cấp, nhưng đối với những công trường bụi bẩn không hề xa lạ, cho dù là sắt thép bố trí thế nào, sắp xếp ra sao, tất cả đều không thoát khỏi mắt anh.
Nếu phát hiện sai lầm, anh nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc không chút lưu tình, các công nhân không dám ở trước mặt hắn khinh suất, mà còn thêm tin phục anh.
Xuống xe, Lam Doãn Khang nhìn Đái Tình Mỹ một cái. Đây là lần đầu tiên cô đến đây, hai mắt của cô đầy tò mò.
“Công trình không thể so với ở công ty, cẩn thận một chút.”
“Không vấn đề gì.” Cô tràn đầy tự tin trả lời.
Nhưng vừa nói xong, đi vào công địa, Đái Tình Mỹ lảo đảo một cái ——
“Cẩn thận!” Lam Doãn Khang không chút nghĩ ngợi kéo cô lại.
Cánh tay hữu lực kịp thời giúp cô ổn đình.
Chuyện bất thình lình xảy ra khiến trái tim Đái Tình Mỹ thiếu chút nhảy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Lam Doãn Khang đang nắm chặt tay cô, nhất thời trong đầu có một loại ảo giác, giống như trong nhất thời quay về cái đêm của nhiều năm trước, thời điểm lần đầu tiên cô gặp anh.
Khi đó chân mày anh nheo lại, vẻ mặt thật hung dữ, nhưng làm cho người ta một cỗ cảm giác an toàn, để cho cô cảm thấy anh là người đáng tin cậy.
Người này bị sao thế, sẽ không phải bị choáng váng chứ? Gần đây biểu hiện của cô rất trầm ổn và lão luyện, thế nào vừa ra khỏi phòng làm việc lại thành tình trạng ngốc ra rồi?
“Đái thư ký? Đái thư ký?” Lam Doãn Khang cau mày kêu cô.
Đái Tình Mỹ vội vàng hồi hồn, vì sự sao lãng của cô và suy nghĩ vừa rồi mà cảm thấy có lỗi cùng chột dạ. Cô vô cùng lúng túng, cố gắng đứng vững, “Cám ơn Tổng giám đốc, tôi, tôi không sao rồi.”
Mặc dù anh đã buông cô ra, nhưng cô vẫn cảm thấy nhiệt độ của anh vẫn lưu lại trên tay cô.
“Về sau khi tới chỗ như thế này, nhớ đổi giày.” Anh liếc một cái đôi giày cao gót của cô.
“Dạ, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Đột nhiên, tiếng khóc ầm ỹ không thuộc về nơi này vang lên.
“Tại sao lại có tiếng khóc trẻ con?” Đái Tình Mỹ không hiểu hỏi.
Lam Doãn Khang cũng cảm thấy không giải thích được. Dù sao công trình là nơi nguy hiểm khắp nơi, tuyệt đối nghiêm cấm nhân viên dẫn theo đứa bé đến đây, vừa nghĩ tới có người không tuân theo quy định, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
“Nhanh lên một chút.” Tiếng nói thô kệch ra lệnh.
“Vâng“.