Anh dẫn cô lên lầu hai, nơi đó có phòng khách, thư phòng, phòng ngủ, tất cả đều đơn giản thoải mái. Lên lầu ba, trừ một hành lang dài, còn có những đồ vật làm bằng gỗ cùng nhiều dụng cụ đặt ở một góc, còn lại là một không gian hoàn toàn rộng rãi.
"Hoan nghênh đến với phòng điêu khắc đồ gỗ của Lam Doãn Khang, chiếc ghế của Đái Tình Mỹ tiểu thư sẽ được làm hoàn thành ở nơi đây." Anh thân sĩ phất tay giới thiệu.
Cô nhịn không được cười khanh khách, "Như vậy, bây giờ có thể bắt đầu chứ?"
"Bắt đầu cái gì?" Anh nhíu mày nhìn cô.
"Đương nhiên là bắt đầu làm chiếc ghế cho tôi!"
"Hiện tại?" Có lầm hay không, bọn họ bây giờ đang hẹn hò đó.
"Đương nhiên là hiện tại, cũng đã tới nơi này, không bằng làm luôn, nếu không không biết tới năm nào tôi mới lấy được ghế của mình? Hơn nữa, như vậy mới không cần lo lắng sẽ bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu khi làm ra, tôi không muốn có ai lòng xấu xa với cái ghế bảo bối của mình." Cô nói lý lẽ hùng hồn, hoàn toàn không chút sợ sệt!
"Đái, Tình, Mỹ, anh có lòng dạ xấu xa với chiếc ghế của em sao?" Anh hung hăng búng một cái vào mũi của cô.
Cô lấy tay che chiếc mũi bị liên lụy, như cũ cười nói: "Seeing is believing*. Kết quả tất nhiên quan trọng, nhưng quá trình càng không thể qua loa."
(*nhìn thấy mới tin tưởng)
Tốt, rất tốt, tốt vô cùng, Seeing is believing phải hay không?
Lam Doãn Khang hung hăng liếc cô một cái, bắt đầu động thủ.
Vì muốn gϊếŧ thời gian, cô đến thư phòng lầu hai lấy chọn một quyển truyện lịch sử, anh giúp cô mang một cái ghế lên lầu ba, xem cô như một đại tiểu thư mà hầu hạ.
Lam Doãn Khang cởϊ áσ khoác tây trang, cà vạt cùng vài nút áo sơ mi ra, vén tay áo lên, chuẩn bị làm một người thợ mộc, tạo ra một chiếc ghế riêng biệt cho người phụ nữ mình yêu.
Đái Tình Mỹ ngồi trên ghế anh đem lên, cầm sách trong tay, loại tâm tình này không phải hai chữ hạnh phúc là có thể hình dung hết, cô cảm thấy mình giống như nữ vương cao cao tại thượng, tôn quý vô cùng.
Thấy anh chuyên tâm nhìn bản vẽ, rồi làm dấu, dẻo dẻo, cắt cắt.....
Ban đêm yên tĩnh, tiếng bước chân của anh, tiếng máy cắt, còn có tiếng bào gỗ, những âm thanh đan xen tạo thành một hòa âm độc nhất vô nhị, truyền vào tai cô, cũng truyền vào trong lòng cô.
Đây giống như một giấc mộng đẹp, Đái Tình Mỹ không dám tin, anh sẽ vì cô làm một chiếc ghế, món quà này thật làm cô cảm động so với những món đồ khác.
Chữ viết trong sách không hấp dẫn được ánh mắt của cô, cô luôn nhì theo bóng dáng, nhất cử nhất động của anh.
"Em đang xem sách." Người kia cũng không quay đầu lại nói.
"Dĩ nhiên, em đang xem sách." Cô còn cố ý giơ cao quyển sách, một giây kế tiếp, cô núp ở quyển sách lè lưỡi.
Thật kinh khủng, người này cũng quá nhạy cảm, so với cửa kiểm tra ở phi trường còn khoa trương hơn.
Mặc dù được người phụ nữ mình thích nhìn chằm chằm rất hư vinh, nhưng cô vẫn dùng loại ánh mắt sùng bái đó nhìn anh, sẽ làm cho đầu anh giống như tương hồ, hoàn toàn không thể nào tập trung được.
Nếu cô không muốn anh có ác ý với chiếc ghế của cô, thì tốt nhất cô nên thu hồi ánh mắt của mình.
An phận không tới năm phút đồng hồ, lực chú ý của cô lại từ cuốn sách ấy chạy đi, lần này cô cơ trí chút, dùng sách làm thành che chở, sau đó trắng trợn nhìn anh.
Thì ra, không chỉ phụ nữ nghiêm túc mới xinh đẹp, mà đàn ông nghiêm túc càng thêm mê người.
Ánh mắt anh chuyên chú tràn đầy sức quyến rũ, tay của anh giống như là mang theo ma pháp, ở mặt ngoài vật liệu gỗ thô sơ khồng ngừng biến hóa, khiến nó trở nên bằng phẳng bóng loáng, động tác tự tin thuần thục, thật sự rất khó làm người khác không chú ý.
Muốn ôm hắn!
Cái ý niệm này mãnh liệt vỗ vào suy nghĩ của Đái Tình Mỹ, thúc giục cô hành động ——
Khi anh đưa lưng về phía cô thì cô để quyển sách trên tay xuống bàn, rón ra rón rén rời khỏi cái ghế, chậm rãi đến gần anh, sau đó ôm ——
Cô nghiên mặt dán chặt vào lưng anh, đôi tay vòng qua vòng eo chắc hẹp của anh.
"Em tới gây sự sao?" Đột nhiên một khối mềm mại ập đến làm cho hô hấp của anh rối loạn.
"Đúng nha, em là tới gây sự. Quỷ tinh nghịch này muốn nói với anh, anh...... Rất đẹp trai!" Cô ngọt ngào nói.
Này, một kiếm này hoàn toàn là lấy mạng của anh, làm anh không một chút sức lực chống trả.
Khóe miệng anh nâng lên cao, nghiêng mặt sang bên liếc nữ nhân ở phía sau lưng một cái, trên mặt đều là hài lòng.
"Tới đây, không cần trốn phía sau anh, anh nhìn không thấy em."
Cô buông tay ra, đi vào tầm mắt của anh.
Bởi vì vừa mới làm xong, hai tay anh dính đầy bụi bậm, anh không muốn làm dơ cô, không thể làm gì khác hơn dùng lực cánh tay nâng cô lên ngồi trên kệ làm việc, sau đó đôi tay vòng qua thân thể của cô.
"Nói lại lần nữa!" Ánh mắt của anh lấp lánh ngước mắt nhìn cô, khí phách ra lệnh.
"Cái gì?"
"Vừa mới nói, nói lại lần nữa xem nào?"
Bả vai rụt một cái, cô xấu hổ nói: "Anh...... Rất đẹp trai." Chính cô cũng cảm thấy xấu hổ.
"Nói lại lần nữa."
"Rất đẹp trai, rất đẹp trai, rất đẹp trai, rất đẹp trai...... Ưmh!"
Được tán thưởng Lam Doãn Khang không nhịn được cúi đầu hôn cô. Tay cô đặt lên vai anh, đáp lại không lưu loát mà thiết tha, cô và anh, đều thích loại cảm giác thân mật như thế này.
Khi cô bị hôn đến đầu óc loạn thành đoàn, anh bắt đầu dời đi trận địa, gặm cắn lỗ tai nhỏ của cô, đầu lưỡi còn tinh tế miêu tả đường cong của tai, cô bị khıêυ khí©h không nhịn được run rẩy......
Nụ hôn của anh còn không dừng lại, kéo dài đi xuống, gặp phải trở ngại nút áo sơ mi, anh ảo não cắn, thống hận loại cảm giác bị ngăn cản.
"Mỹ Tình, cởi nút áo ra, anh muốn hôn em." Anh khàn khàn thỉnh cầu, "Mau......"
Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi không ngừng, đầu ngón tay khẽ rung chậm rãi di động, nhẹ nhàng cởi ra nút áo sơ mi, lộ ra vùng ngực trắng nõn.
Anh không chút nghĩ ngợi hung hăng lấn lên, hôn đỏ da thịt của cô.
Hương thơm trên người cô làm anh mê mụi, không nhịn được kéo áo sơ mi cô ra, để cho da thịt cô càng lộ ra ngoài nhiều hơn, mà nụ hôn của anh không chút kiêng kỵ tùy ý phóng hỏa.
Tốt lắm, vấn đề
lại tới, nhìn áo ngực bảo thủ của cô, hoàn toàn che hết những đường cong đẹp nhất, khiến Lam Doãn Khang cảm thất rất chướng mắt!
Anh chợt giương mắt, ngọn lửa trong mắt đen nhìn chằm chằm cô ——
"Cởi ra!" Anh ra lệnh.
Cô xấu hổ thở hốc vì kinh ngạc, cảm thấy này quá điên cuồng.
Nhưng khi anh thiết tha ánh mắt nhìn xuống......Cô biết thế này rất điên cuồng, nhưng cô vẫn làm theo mệnh lệnh của anh.
Khi cô trở tay mở mốc cài, áσ ɭóŧ trong nháy mắt nới lỏng rơi ra, cô khẩn trương che ngực, thế nhưng anh không kịp chờ đợi khuông ngực xinh đẹp lộ ra liền thân mật hôn xuống.
Mềm mại, đầy đặn, mê người, giống như những gì anh nghĩ, anh hôn cuồng dã, cô gần như không chịu nổi, khó khăn kêu, "Tổng giám đốc......" Cô không chịu nổi kí©h thí©ɧ như vậy, cầu xin anh dừng lại.
Lam Doang Khang cau mày ngước mặt nhìn cô ——
"Tổng giám đốc?" Cô cư nhiên gọi anh là Tổng giám đốc!
Cô vô tội nhìn anh.
"Vậy anh có phải hay không cũng gọi em là Đái thư ký?" Anh nhạo báng.
"Em......" Cô vẫn luôn như vậy gọi anh, sớm kêu thành thói quen.
"Xin hỏi Đái thư ký, bây giờ có thể tan sở chưa? Anh muốn hôn bạn gái của mình."
"......" Trời ạ, cô phát hiện, cô rất khó tiếp nhận lời nói của anh.
"Doãn Khang, Khang, thân ái, ba từ cho em chọn, xin không cần gọi anh là Tổng giám đốc, thử một chút đi." Anh đùa giỡn ngược hướng dẫn.
"Doãn, Doãn Khang." Cô phun ra nuốt vào kêu.
"Lại một lần nữa."
"Doãn Khang."
"Nhớ, không được kêu sai, giờ đã tan việc rồi." Cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh, anh lập tức lại cúi đầu thưởng thức bữa tiệc lớn mỹ lệ trước mặt.
Da thịt trắng noãn dần dần nhuộm đầy vết hôn anh tạo ra. Ánh trăng xuyên qua lớp cửa thủy tinh, trãi lên trên người của cô, làm cho cô càng xinh đẹp thoát tục giống như tiên nữ hạ phàm.
Tiếng nỉ non phát ra, anh nghe giọng nói hút hồn cô gọi anh, Doãn Khang, Doãn Khang, Doãn Khang......
Anh cũng nồng nàn kêu tên cô, Mỹ Tình đáng yêu của anh, người phụ nữ giống như ánh mặt trời lung ling xinh đẹp.
Kéo môi mỉm cười, tối nay tự đáy lòng anh thích bọn họ cùng một chỗ.
Lúc rời đi, thời gian đã vượt qua nửa đêm, bọn họ quá hăng say trong thế giới của hai người, hồn nhiên không biết thời gian trôi qua mau, cho đến khi lý trí vất vả tìm về, nên dừng lại những cử chỉ thân mật ——
Hôm nay anh không có chuẩn bị gì hết, không muốn mạo hiểm đoạt lấy cô, hơn nữa, lần đầu tiên của bọn họ phải là ở trên giường lớn ấm áp, mà không phải là phòng điêu khắc gỗ đầy bụi bậm.
Nhìn cô mặc lại áo, anh thỉnh thoảng bướng bỉnh cắn cô một hớp, vẻ mặt ngượng ngùng của cô làm anh vui vẻ không thôi.
Hiện tại, cô đang yên lặng ngồi ở bên chỗ tay lái, trạng thái sương mù nửa mê nửa tỉnh.
Cô mệt. Cô có thói quen ngủ sớm, bình thường anh cũng chín giờ sẽ đưa cô về nhà, hiện tại cũng vượt qua nửa đêm rồi, bọn họ vừa mới rời đi biệt thự.
"Mệt thì ngủ trước đi, đến nơi anh sẽ gọi em."
"Ừ." Cô mĩm cười nhìn anh đầy tin cậy.
Đi dược một đoạn đường thì cô đã ngủ say. Lam Doãn Khang dừng xe ven đường, vì cô điều chỉnh ghế ngồi, nịt lại dây an toàn, cũng cầm áo khoác tây trang đấp lên người cô, điều chỉnh lại nhiệt độ trong xe, tránh cho cô bị cảm lạnh.
Trước kia khi nghe bạn bè nói về mọi cách lấy lòng, phục vụ bạn gái như thế nào, Lam Doãn Khang chỉ cảm thấy thật phiền toái, rất không thể chấp nhận.
Thế nhưng khi anh chăm sóc Đái Tình Mỹ như vậy thì anh phát hiện, những việc này không có chút rầy rà phiền toái, bởi vì thích một người, chính là sẽ nhịn không được muốn chăm sóc cô, bảo vệ cô, để cho cô trừ tốt còn phải tốt hơn.
Không bỏ được cô có điểm nào uất ức, cho dù mệt mỏi hơn nũa cũng vui vẻ chịu đựng.
Lam Doãn Khang bỗng nhiên hiểu ——
Các bạn bè lúc ấy nói không phải là đang oán tránh, mà là đang khoe khoang!
Khoe khoang bản mình mình cưng chiều người yêu bao nhiêu, hy sinh vì người yêu như thế nào, làm anh ngu ngốc bị lừa gạt nhiều năm như thế, cho tới hiện tại mới biết khi yêu có biết bao nhiêu tốt đẹp.
Anh nghĩ không phải anh không cần tình yêu, mà đang chờ đợi Đái Tình Mỹ xuất hiện, chờ đợi cái tốt đẹp duy nhất thuộc về anh.
Xong rồi, cảm giác hạnh phúc làm cho lòng anh mềm mại, anh không thể tưởng tượng trong sinh mệnh tương lai nếu thiếu đi cô, sẽ biến thành hình dáng gì!