Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
“Anh không nhớ em là ai à?”
Cố Trạch nói: “Cao tiểu thư.”
"Anh kết hôn xong liền né tránh em, vì sao phải vậy chứ?” Cao Văn Văn kích động không nhịn được chất vấn Cố Trạch, vấn đề này cô ta lăn đi lộn lại rất nhiều lần vẫn không nghĩ ra được.
Nếu, nếu lúc trước cô không theo đuổi nhiệt tình như vậy thì có phải Cố Trạch sẽ chẳng lựa chọn kết hôn nhanh chóng thế không?
“Không vì sao cả.” Đáy mắt Cố Trạch một mảnh đen phẳng lặng.
Cao Văn Văn cười, “Hai người không có tình cảm. Cố Trạch anh sẽ thích Khương Niệm à?”
Còn không phải chỉ là một túi da xinh đẹp sao, nếu Cố Trạch thích Cao Văn Văn cô cũng có!
“Cao tiểu thư uống say rồi.” Cố Trạch thu hồi ánh mắt không tiếp tục trả lời vấn đề vớ vẩn của Cao Văn Văn. Anh quay đầu nhìn về phía Khương Niệm: “Thấy nhàm chán? Đưa em về nhé?”
Lời vừa dứt liền nhận được ánh mắt đầy sát khí của Cao Văn Văn.
“Nếu như anh thật sự thích cô ta hẳn là không ngại ăn chung đồ đi, cô dám đút bánh kem trong tay cho Cố Trạch không?” Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, cắn mãi không buông.
Khương Niệm nhìn khối bánh thiếu một góc trong tay rồi lại quay sang Cố Trạch- một người sở hữu gương mặt không thua gì minh tinh, cho anh ăn đồ dư thừa của mình đừng nói Cố Trạch không đáp ứng chính cô cũng không chịu.
“Ấu trĩ.” Khương Niệm cự tuyệt, “Ông xã tôi không thích ăn đồ ngọt hơn nữa nếu như muốn, đạo làm vợ sao lại có thể để cho chồng mình ăn đồ dư thừa?”
Cao Văn Văn trực tiếp kết luận, “Cô chột dạ không dám chứ gì.”
“Lười so đo với cô.” Khương Niệm xoay người rời đi.
Còn chưa đi được hai bước eo đã bị anh kéo lại, ỷ vào mình cao hơn, Cố Trạch rũ mắt nhìn cô gái trong lòng, "Anh muốn ăn.”
“Không cần thiết……”
Lời còn chưa dứt Cố Trạch đã nắm lấy cổ tay, ngón tay thon dài đặt trên bàn tay đang cầm muỗng của cô múc một miếng đưa lên miệng.
Môi mỏng hơi mở, chậm chạp nuốt lấy miếng bánh ngọt kia.
Thẳng đến khi miếng bánh vào bụng Cố Trạch Khương Niệm mới chậm chạp phát hiện ra.
Cô, đây là, bị trêu chọc?
“Ăn ít đồ ngọt thôi, không tốt.” Cố Trạch duỗi tay lau khóe miệng thuận tiện đặt đĩa bánh xuống.
Xong rồi……
Có ít người bên ngoài thoạt nhìn đứng đắn trưởng thành nhưng kỳ thật bên trong là kẻ văn nhã bại hoại kỹ năng đùa bỡn thượng thừa.
Thành viên mới trong giới giải trí- Khương Niệm tỏ vẻ: Cố Trạch mới thật sự là ảnh đế!
*
Trong bữa tiệc, Cố Trạch và Khương Niệm "tình nồng ý đậm” bên nhau tạo kiểu chụp ảnh, weibo Official Cố thị luôn luôn chia sẻ những tin tức tài chính kinh tế đột nhiên lại đăng ảnh hai người đồng thời @ Khương Niệm, tiện thể đem luôn ảnh chụp làm ảnh đại diện.
Một đôi có giá trị nhan sắc thuộc hàng top dù là ảnh tĩnh cũng làm người ta cảm thấy bị nhồi mấy tấn cẩu lương.
Khu bình luận sôi nổi nhốn nháo như sào huyệt dơi Bulldog*.
*Dơi Bulldog: có sóng âm siêu lớn nằm ngoài khả năng nghe của con người.Nhiệt độ oanh tạc không nhỏ.
Chờ khi Khương Niệm phát hiện tài khoản Weibo có năm vạn fans nhờ bỏ tiền ra mua của mình đột nhiên tăng lên mười vạn rồi hai mươi vạn thì lúc này tiểu Đinh mới gửi tin tức qua cho cô xem.
Thời điểm nhìn tấm ảnh Khương Niệm bỗng xuất hiện ảo giác mình đang quay phim thần tượng.
Quan trọng hơn là ở khu bình luận tấm ảnh selfie cô mới đăng có rất nhiều comment, tất cả đều đồng loạt quỳ cầu cô cùng Cố Trạch phát nhiều cẩu lương một chút.
Khương Niệm không nghĩ tới… Cô, một nữ diễn viên đầy tiềm năng tương lai chói lọi lại có một ngày bạo lên nhờ vào kết hôn!
.....
Mà lúc này Khương Niệm đang nhận một vai diễn thiếu nữ phản nghịch tuổi mười sáu, chỉ là nhân vật nhỏ phân lượng không nặng.
Cô nhập diễn chậm vậy nên thông thường sẽ đến đoàn phim trước để điều chỉnh trạng thái.
Ngày đầu tiên ở phim trường cô gặp nữ diễn viên đóng vai mẹ của mình, cô ấy quay lại màn ảnh sau mấy năm sinh con, cũng bắt đầu con đường trở thành “mẹ” chuyên nghiệp, có đôi khi cô ấy cùng “con gái” còn bằng tuổi nhau.
Những nữ diễn viên còn trẻ nhưng đóng nhân vật đã có tuổi đó thật sự rất ít.
Nhưng mà trong đoàn phim có vài người cũng vào vai "mẹ" nhưng tuổi tác đã lớn, thấy Khương Niệm như thấy con gái của mình cực kỳ quan tâm cô. Nhân duyên của Khương Niệm ở đoàn phim không tệ.
Tới địa bàn của phụ nữ ắt hẳn sẽ có bát quái.
Khương Niệm trà trộn vào trong đó nghe đến cực kỳ hăng say.
“Từ câu chuyện này, em học được cái gì?” Bọn họ vừa nói xong câu chuyện của nữ diễn viên nào đó vì tình yêu mà đồng ý hy sinh ở ẩn cuối cùng bị lão phú hào đá không thương tiếc, Văn tỷ nhìn về phía Khương Niệm ý vị thâm trường hỏi cô.
Từ lúc biết Khương Niệm đã kết hôn, Văn tỷ thường xuyên đá cho cô vài cái vấn đề nan giải.
Khương Niệm ngây ngẩn trừng mắt, con ngươi chuyển qua chuyển lại mấy lần nhưng cũng chả nghĩ ra cái mô tê gì nên chỉ có thể trả lời: “Đóng phim là việc cả đời, không quên ý nguyện ban đầu, biết phân biệt trước sau.”
“Ngốc quá!” Văn tỷ hận rèn sắt không thành thép, “Bộ dáng này của em thì làm sao giữ được người chồng cực kỳ giàu có kia được?”
“Aiza, con bé còn nhỏ lại vừa mới kết hôn, không cần thiết phải thấy bộ mặt tàn khốc của hôn nhân nhanh như vậy.”
“Niệm Niệm của chúng ta vẫn là một đứa bé.”
“……”
Khương Niệm mỉm cười, vấn đề giữ hay không giữ được Cố Trạch cô chưa bao giờ suy xét đến.
Ở đoàn phim mấy ngày, điều không nghĩ tới nhất chính là gặp phải Diệp Nhu.
Mấy năm nay cô ta cơ hồ là lưu lượng đứng đầu, rất nhiều vai chính chờ cái gật đầu của cô ta vậy mà không ngờ tới lần này lại nhận vai nữ hai.
Đạo diễn bộ phim này chỉ là đạo diễn mới nổi, tuy có một bộ phim đề tài nữ chủ thu được không ít danh tiếng nhưng doanh thu phòng vé lại không tốt nên bị rất nhiều người nghi ngờ. Lúc công bố khởi quay bộ phim này cũng diễn ra một trận tranh luận xôn xao.
Nhà đầu tư là ông chủ vậy nên rất nhiều người bị tư bản ném vào.
Thế nên bộ phim này diễn viên được nhận có hạn.
Diệp Nhu sớm đã thấy cô ngồi giữa nhóm người phụ nữ ba bốn mươi tuổi như cá gặp nước.
“Khương Niệm hình như cũng là người của công ty đúng không?” Một tiểu hoa có chút lưu lượng đưa tầm mắt nhìn theo, cười nhạo, “Đã gả vào hào môn còn diễn vai quần chúng?”
Gốc gác như Cố gia tài nguyên gì mà không lấy được.
Đầu ngón tay Diệp Nhu miết vành ly cà phê, ý cười không đạt tới đáy mắt, “Tôi mang đến đây, em ấy cần phải mài giũa một chút.”
“Chậc, có đàn chị như cô thật không tệ.”
Diệp Nhu không có ý kiến.
Liếc mắt đã thấy Khương Niệm cầm túi xách cùng mấy người kia phất tay tạm biệt.
Khương Niệm rời khỏi đoàn phim rất sớm, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì cô muốn có một thứ.
Bước vào cửa hàng, Khương Niệm nhìn bảng tên đầy ắp trên quầy, hoàn toàn không xác định được cái nào là cái nào, cuối cùng chỉ có thể chọn cái đắc nhất.
Đưa tiền qua, Khương Niệm nhỏ giọng nói: “Ông chủ, lấy bao này, tiền.”
Ông chủ giương mắt kinh ngạc, sau đó cẩn thận dò xét Khương Niệm, xác định không phải vị thành niên mới đưa tay nhận tiền.
Khương Niệm nói cảm ơn rồi lập tức quay trở về xe bảo mẫu.
Trời cao thăm thẳm gió đêm thổi mang theo luồng nhiệt nóng.
Khương Niệm cố ý chọn sân sau để hành động.
Khói có tỏa ra cũng không dễ dàng bị phát hiện.
Khương Niệm mở bật lửa đốt một điếu thuốc, chấm nhỏ màu đỏ tí tách cháy tạo ra ánh sáng lập lòe, cô niết đầu thuốc trong tay nhìn nó hồi lâu mà không trực tiếp hút. Ngược lại thử vài tư thế độc đáo với hình ảnh tiểu bá vương soái khí ngời ngời.
Hoàn toàn không ý thức được bác Tề biểu cảm đầy phức tạp đứng phía sau.
Ông xoay người, biểu tình có chút ngưng trọng, nhanh chóng mở điện thoại gọi cho Cố Trạch.
Bác Tề đã sắp xếp ngôn từ hoàn chỉnh, xác định được phương thức biểu đạt tốt nhất, đảm bảo lời nói của bản thân không hề có ý nghĩa cáo trạng mà chỉ đơn thuần là nhắc nhở khéo.
Nhưng mà… thời điểm điện thoại vừa nối máy tất cả suy nghĩ trước đó bác Tề đều đã quăng ra sau đầu, câu đầu tiên mở miệng đó là: “Thiếu gia, người mau về đi, thiếu phu nhân đang ở sân sau học hút thuốc, chúng tôi đều không ngăn cản được!!!”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Niệm: Tôi đã làm sai cái gì à????
=)))) Một phút mặc niệm cho nu9