Điếu Điếu nhận lấy chiếu thư của Tiêu Lâm, bên ngoài mặt nhám chiếu thư màu vàng bên trong dùng mực đen để viết.
- Mã Tướng Quân cấu kết với Mãn Châu muốn cướp ngôi, tiên hoàng đế cũng bị Mã Tướng Quân mưu hại, hoàng đế Mãn Châu tuy đã chết nhưng đại thần của Mãn Châu vẫn còn sống, nhân chứng vật chứng rõ ràng, Mã Gia, chu di cửu tộc.
Chiếu thư vừa đọc xong binh liền chờ thời cơ lao lên để bắt lấy Mã Tướng Quân, Mã Hy muốn quỳ xuống van xin cũng bị binh lính giữ chặt lại.
Tiêu Lâm nhìn khuôn mặt của đám đại thần vẫn chưa hết sửng sốt, nói:“ Những đại thần cấu kết với Mã Tướng Quân, ta đều nắm rõ, một canh giờ nữa đến gặp ta, canh giờ này để các ngươi trở về tạm biệt người thân, nếu trốn sẽ chu di cửu tộc.”
Điếu Điếu thấy Tiêu Lâm đã nói xong, mới bước lên một bước dùng giọng hô to.
- Nữ nhi Mã Tướng Quân tiếp cận hoàng đế để tiếp tay cho Mã Tướng Quân, cho dù là Quý Phi cũng không thể tha thứ, giải người đi.
Mã Tướng Quân không van xin, chỉ nhìn thấy nữ nhi khóc lóc cũng bị lôi đi khoé mắt liền ươn ướt.
Là ông hại chết hài tử của mình rồi.
Nhưng bây giờ có cầu xin hay nói gì cũng vô dụng, tội này ông không thể chối, nếu không có tan chứng vật chứng sao Tiêu Lâm có thể khẩn định như vậy.
Hắn cũng sẽ không dám làm càn, dù sao ở trong Tử Cấm Thành phân nửa đại thần đã theo phe của ông.
Mã Tướng Quân bị ban chết, ông không hối hận chỉ hối hận vì kéo theo nữ nhi vào.
Ông sống đã hơn năm mươi mấy năm, vậy mà tính thế nào cũng không bằng trời tính.
Không nghĩ tới một ngày ông lại thua thảm hại như vậy, còn sa vào cái lưới cá này.
Tiêu Lâm chỉ giữ lại một đại thần của Mãn Châu, chờ ngày xử tử gia tộc Mã Gia, hắn sẽ đem người này xử tử cùng.
Binh lính bao vây Mã Phủ, người dân đều náo loạn biết tin Mã Tướng Quân cấu kết với địch, người dân càng tức giận hơn, lúc người trong Mã Gia được giải đi có người mắng, dùng trứng để quăng vào bọn họ.
Hài tử nhỏ nhất cũng không được tha.
Tiêu Lâm trở về chưa được một canh giờ đã có hơn sáu đại thần quỳ xuống nhận tội, hắn tất nhiên nói là làm, chỉ xử tử người gây tội sẽ không chu di cửu tộc, chẳng qua Mã Tướng Quân phạm tội khó tha, nên gia tộc mới bị cuốn theo vào.
Buổi tối hôm đó, Điếu Điếu đem đến một cái khay, bên trên chỉ có một thẻ của hoàng hậu.
Tiêu Lâm mắt dán vào tấu chương, tay kia thành thạo mà lật úp thẻ xuống.
Điếu Điếu cầm khay lui ra.
Khôn Ninh Cung buổi tối cửa đóng chật, Cẩn Huyên nằm dài trên ghế quý phi bên ngoài sân, bát nho được lột vỏ để trên bụng, lâu lâu lại dùng tay bóc bỏ vào miệng.
Điếu Điếu cầm l*иg đèn đi vào.
- Hoàng hậu nương nương, một lúc hoàng thượng sẽ đến, người hay mau chuẩn bị.
Cẩn Huyên:“ Đến làm gì? Chẳng phải chàng ấy rất bận hay sao còn muốn đến làm gì chứ, nói với chàng ấy ta rất bận.”
Điếu Điếu sao dám trở về nói như vậy chứ.
Y chỉ có một mạng lỡ mất rồi kiếp sau không thành người nữa thì thế nào.
- Hoàng thượng lật thẻ thị tẩm hoàng hậu, sao có thể không chuẩn bị gì chứ.
Cẩn Huyên nghe hai từ thị tẩm tai liền ửng đỏ nhưng lại làm ra không có việc gì khoác tay đuổi người.
Điếu Điếu cũng hiểu ý mà lui.
Điếu Điếu đi chưa được mấy bước đã bị Tiểu Dung ngăn lại bên ngoài cổng.
- Hôm nay xảy ra nhiều việc như vậy, huống hồ hoàng hậu vừa đi xa trở về chẳng phải nên kiêng kị hay sao? Sao hôm nay lại lật rồi.
Điếu Điếu nghe Tiểu Dung hỏi gì liền hừ một cái.
- Chủ tử của ngươi được lật thẻ ngươi còn không vui? Ngươi muốn kiêng kị nhưng hoàng thượng không muốn thì phải làm sao bây giờ.
Tiểu Dung nhất thời lo lắng cho chủ tử mà quên mất đi việc này, còn liếc Điếu Điếu một cái mà đuổi người.
Điếu Điếu bị đuổi đi liền cảm thấy khó hiểu.
Lúc này y đi còn muốn giữ lại, hỏi xong liền muốn đuổi người.
Nữ nhân đúng là không thể hiểu nổi.
Tiêu Lâm một canh giờ sau mới đến Khôn Ninh Cung, trên người mặc y phục màu xanh nhạt, khí chất bất phàm nhìn qua không giống một hoàng đế uy nghiêm mà là một hoàng tử vẫn còn trong độ tuổi lêu lỏng, bộ dáng hoang giả nhưng lại khiến người khác không rời nổi mắt.
Trong cung có không ít cung nữ muốn trèo cao, mỗi ngày đều tìm cách tiếp cận Tiêu Lâm, nhưng xung quanh Tiêu Lâm nếu không phải nam nhân thì chính là thái giám, căn bản không để nữ nhân bước đến gần quá năm bước.
Tiêu Lâm vừa đến, Cẩn Huyên đã đứng bên ngoài chờ sẵn, gió đêm thổi làm tóc cô bay bay, mặt trăng hôm nay rất sáng, ánh sáng đáp xuống sân, biểu cảm trên khuôn mặt cô Tiêu Lâm đều nhìn thấy rất rõ.
- Nàng đứng ở đây làm gì? Buổi tối gió lớn cẩn thận bị cảm mạo.
Cẩn Huyên bất giác nắm lấy một loạn tóc mà vuốt, bộ dáng e thẹn như vừa gặp được ý trung nhân.
- Ta muốn ở đây đợi chàng.
Tiêu Lâm tiến tới, tay choàng qua eo Cẩn Huyên.
- Cơ thể có chỗ nào không khoẻ không, chỗ nào không khoẻ ta liền kêu đại phu đến xem bệnh cho nàng.
Cẩn Huyên lắc đầu:“ Ta không sao, ta chỉ lo vết thương của chàng vẫn chưa lành hẳn, đừng vận động mạnh nếu không sẽ động đến vết thương.”
Vết thương trên người Tiêu Lâm rất sâu, hai tháng chỉ đủ làm mài, vẫn chưa lành hẳn, huống hồ đi đường xa cho dù có chăm sóc cũng rất khó lành.
- Đều nghe theo ý nàng.
Buổi tối ở Khôn Ninh Cung đèn vẫn sáng bừng, trong gian phòng của chủ tử lâu lâu lại phát ra tiếng động, thái giám cung nữ đều không đến gian phòng phát ra tiếng động kia, yên phận mà trở về ngủ.
Hữu Kim được sắp xếp ở bên ngoài Tử Cấm Thành, ở một biệt phủ bên ngoài ngoại ô cách Tử Cấm Thành nửa canh giờ đi xe ngựa, nơi này là Hữu Kim muốn ở để dưỡng thương, còn nói trong Tử Cấm Thành ồn ào còn quá phức tạp nên mới ra bên ngoài.
Tiểu Phúc tất nhiên cũng đi theo.
…Lời Tác Giả…