Chương 4: Chết tiệt, đừng có khóc nữa

Người chơi vệ sĩ vừa định đi tới, thì đã bị nữ tình nhân ngăn lại: "Đợi đã, để xem thử cậu ấy có phải là người chơi cuối cùng không."

Vì để nhìn xem NPC sẽ làm gì nên những người chơi khác cũng không nhúc nhích, trơ mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp còn rất nhỏ kia bị Tông Phát Nam dồn vào gốc, thậm chí còn xô đẩy.

Lâm Kiều nắm chặt bàn tay lại, bộ dáng trông rất tức giận, nhưng đáng tiếc không có nhiều lực sát thương, ngược lại nhìn vô càng thấy dễ bị bắt nạt hơn.

[Kêu Chung Minh Lãng cứu ngươi.]

Ai? Chung Minh Lãng là ai?

Âm thanh điện tử vốn không có tiết tấu của hệ thống dường như đang mang theo sự bất lực: [Gọi tên này ra.]

Nhìn thấy Tông Phát Nam giơ nắm đấm lên, Lâm Kiều lộ ra vẻ sợ hãi và sắc mặt khϊếp đảm, nhỏ giọng kêu: "Chung Minh Lãng."

Những người chơi khác kinh ngạc, đang kêu ai vậy? Sao lại không kêu tên của Nham Đình.

Người chơi vệ sĩ ở bên cạnh cũng chấn động cả thân thể, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.

Nhóm người chơi này của bọn họ chưa từng chia sẻ họ tên với nhau, vì để cho người chơi khi bước vào trò chơi có cảm giác nhập vai, nên sẽ sử dụng tên riêng của người chơi.

Nếu như Lâm Kiều đã có thể gọi ra cái tên "Chung Minh Lãng", thì đã chứng tỏ rằng đối phương thực sự là NPC, chỉ có NPC mới có khả năng biết được tên của người chơi bằng cách bổ sung bối cảnh trò chơi.

Người chơi vệ sĩ đi tới ngăn cản Tông Phát Nam: "Anh muốn dẫn các vệ sĩ khác tới à? Nếu anh muốn chết thì cũng đừng lôi những người chơi khác theo!"

Lâm Kiều thoát khỏi Tông Phát Nam, vô cùng đáng thương vội nắm lấy góc áo của người chơi vệ sĩ, sợ hãi nói: "Chúng ta đi thôi, đừng ở đây nữa, chúng ta mau đi thôi."

Dường như Tông Phát Nam đã nắm bắt được điều gì đó: "Mày cũng cùng đám với tụi kia chứ gì, nếu không thì làm sao nó biết tên của mày! Tao vừa chạm vào nó thì mày đã chạy tới, vậy mà còn nói là không đùa tụi tao?"

Người chơi vệ sĩ nghĩ thôi tiêu rồi, màn game này ngoại trừ anh ta ra thì đa số đều là newbie.

Newbie sẽ không biết một số quy tắc, không biết rằng người nhập vai trong trò chơi phải dùng tên thật, cũng không biết NPC có thể biết được tên họ của người chơi.

Quả nhiên, nữ tình nhân vốn đã đa nghi thì giờ càng trở nên lạnh lùng, tiếp viên hàng không còn hỏi: “Anh thật sự là Chung Minh Lãng hả?”

Nếu như không nhắc đến các từ khóa như NPC, trò chơi kinh dị, hệ thống, người chơi, thì lời nói của Tông Phát Nam nói không được dễ nghe, nhưng nó thể hiện được ý muốn biểu đạt.

Sau khi nhìn dòng chữ "NPC cũng có thể nghe được" do hệ thống biên soạn, Lâm Kiều biết rằng cậu nên phản ứng với những lời này: "Đương nhiên là chúng tôi cùng một nhóm."

Tông Phát Nam kích động nói: "Thừa nhận! Nó thừa nhận rồi."

Nhưng Lâm Kiều lại nói: "Là chúng tôi, chúng tôi cướp máy bay cùng nhau... Chúng tôi đều nghe lời của tiên sinh, không giở trò đùa giỡn với mấy người, để cho máy bay cất cánh là vì lợi ích của tất cả mọi người..."

Lâm Kiều cắn môi, lời nói lắp bắp không rõ ràng, trong mắt của những người chơi NPC xinh đẹp nhỏ bé này đang sợ hãi, sợ đến mức run rẩy không ngừng.

Ai mà ngờ Lâm Kiều cứ ấp a ấp úng như vậy, là bởi vì cậu chỉ biết có bấy nhiêu đó thôi.

Người chơi vệ sĩ nhìn ai đó đang sợ hãi muốn chết mà còn che ở trước mặt của anh ta, trong lòng bực bội vô cùng.

Anh ta kiên nhẫn giải thích: “Ý cùng một đội của Lâm Kiều với ý của tôi không giống nhau, hơn nữa, việc NPC biết tên của người chơi cũng không có gì to tát, người chơi nữ tình nhân cũng có thể biết tên của tôi, mở bảng hệ thống ra là có thể thấy.”

Nữ tình nhân làm theo y như vậy, và chắc chắn, quả nhiên đã nhìn thấy trên thanh thông tin cá nhân của người chơi vệ sĩ có hiện tên, nghề nghiệp và vai trò nhân vật của họ.

Sở dĩ tiếp viên hàng không và những người khác không nhìn thấy được, có lẽ là vì trong bối cảnh câu chuyện vốn bọn họ không quen biết nhau.

Nam hành khách không dám nhìn người khác bỗng nhiên mạnh dạn hỏi: “Nếu mọi người đều dùng tên thật, thì có thể ảnh hưởng đến sinh hoạt trong hiện thực không?”

Người chơi vệ sĩ đang lau nước mắt giúp cho Lâm Kiều, không có kiên nhẫn nói: "Không, người chơi đến từ các thế giới song song khác nhau, sau khi ra ngoài sẽ quên những chi tiết trong phó bản, bao gồm trong đó là cả cốt truyện và ngoại hình của những người khác."

“Chết tiệt!” Người chơi vệ sĩ tay chân luống cuống: “Cậu đừng khóc nữa.”