Chương 2: Hệ thống của cậu đang thở đúng không?

Lâm Kiều vì bị nhìn chầm chầm nên co người lại, ngượng ngùng vùi mặt vào lòng ngực Nham Đình, bờ vai trắng nõn dưới cổ áo to rộng giống như bị ửng đỏ lên. Sắc mặt của Nham Đình hơi trầm xuống, không những giơ tay quấn chặt chăn lại thêm lần nữa, mà còn móc viên kẹo trong túi của Lâm Kiều ném ra ngoài.

Có lẽ biết rằng một khi máy bay cất cánh, cơ hội được cứu vớt sẽ ngày càng xa xôi, các hành khách trở nên nóng nảy.

Tiếng khóc ngày một lớn hơn, có một hành khách đột nhiên đứng dậy nói: "Tôi không phải là hành khách của chiếc máy bay này! Tôi đang lái xe, không biết tại sao lại đến đây..."

"Tôi thực sự không phải là hành khách, các người đang quay phim điện ảnh à? Tổ chương trình đang trêu chọc người qua đường có phải không? Đừng quay nữa, cầu xin mấy người đừng quay nữa. Bỏ mấy thứ đang nói chuyện trong lỗ tai của tôi ra ngay đi. Tôi không muốn tham gia! Hãy để tôi đi!”

Nói xong hắn ta bắt đầu đánh đập chính mình, dùng đầu đập vào tứ phía, tinh thần đã bị sụp đổ, một kẻ bận đồ đen bước tới đánh gục đối phương.

Thân thể của Lâm Kiều cứng đờ, nổi lên một tầng da gà.

[Newbie.] Giọng nói lạnh lùng của hệ thống làm Lâm Kiều tỉnh táo lại.

Lâm Kiều suy nghĩ một chút, không thể nhịn được nên đã nói trong đầu: "Anh trai hệ thống à, mày nói tao sẽ không chết là có ý gì?"

"Nếu tao không phải là người chơi thì làm sao để vượt ải....Người mà mày đang muốn tao tìm, hắn trông như thế nào vậy?"

"Hơn nữa, trong phó bản này sẽ có ma đúng không? Tao đã đọc rất nhiều tiểu thuyết có ma. Tao vô cùng sợ hãi đó."

[Không biết.]

Lâm Kiều bị nghẹn, ho càng dữ dội, cậu lại bắt đầu run rẩy.

Nham Đình ôm người xoa phía sau lưng để trấn an Lâm Kiều, gật đầu với gã âu phục đen, rồi lập tức bước tới đánh bất tỉnh và lôi newbie đã ngất đi.

Giọng nói lạnh lẽo của hệ thống lại vang lên lần nữa: [Tìm người như thế nào... Sau khi phó bản kết thúc tôi sẽ nói tiếp.]

[Có ba cách để làm cho phó bản kết thúc, thứ nhất: tất cả người chơi đều bị tiêu diệt. Thứ hai: Phó bản của trò chơi kết thúc. Thứ ba: Người chơi hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn.]

Nói xong, hệ thống hơi dừng lại một chút: [Còn muốn hỏi gì nữa không?]

"Có." Dù Lâm Kiều chỉ nói chuyện ở trong đầu nhưng giọng điệu cũng rất nhỏ: " Vừa nảy thời điểm có tiếng xẹt xẹt của dòng điện, thì còn có tiếng thở dồn dập của một người đàn ông, là mày đang thở đúng không?"

Hệ thống: [... ừ.]

"Ồ." Thậm chí Lâm Kiều còn phát ra tiếng trong hiện thực, hấp dẫn ánh mắt của Nham Đình.

Thế là hệ thống trơ mắt nhìn Lâm Kiểu vô cùng thuần thục ngẩng cao đầu, hôn vào khóe miệng của Nham Đình, mạnh dạn nói: "Thật quyến rũ."

Cũng không biết là đang nói Nham Đình hay là đang nói hệ thống, dù sao hệ thống cũng mơ hồ cười khúc khích.

Đột nhiên, một người bận âu phục đen nào đó trong khi chưa có lệnh của Nham Đình mà đã đứng lên, lớn tiếng nói.

Anh ta rất điển trai, có mái đầu đinh, trông có hơi hung dữ.

Lâm Kiều nhận ra, đây là người vừa mới đưa viên kẹo cho mình.

"Xin tất cả người chơi chú ý, mấy vị đã tiến vào trò chơi kinh dị, nhất định phải thể hiện tốt vai trò nhân vật của mình, đừng để OOC làm cho NPC phải nghi ngờ, những câu nói liên quan đến trò chơi sẽ có ý nghĩa khác khi lọt vào tai của NPC."

"Tất cả những gì chúng ta đang trải qua đều là sự thật, nếu như chết trong trò chơi thì sẽ chết trong hiện thực, trừ khi có đạo cụ để tránh khỏi chết."

"Hệ thống trong đầu các vị chắc cũng đã nói hết cho các vị biết rồi, chỉ có những người sắp chết mới có thể đến trò chơi này."

" Nhiệm vụ của phó bản lần này là phải sống sót qua mười bốn ngày, đây là phó bản cấp thấp nên không có khó khăn gì nhiều."

"Chờ một lát nữa tôi sẽ tìm cơ hội để tập hợp tất cả người chơi lại với nhau, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng đi."

Cùng lúc đó giọng nói của hệ thống lại trở nên lạnh nhạt hơn, giống như nụ cười vừa rồi chỉ là ảo giác: [Oldbie]

[Các NPC khác không thể nghe thấy lời nói của người chơi, lời nói của người chơi sẽ bị bỏ qua hoặc bị thay thế bằng một nội dung khác.]

[Tôi sẽ sắp xếp những thông tin này thành văn bản, để cậu dễ dàng tìm thấy bất cứ lúc nào.]

Lâm Kiều tế nhị ngáp một cái, cái lưỡi trong miệng như ẩn như hiện, cậu ậm ừ tỏ vẻ mình đã nghe thấy.

Đúng lúc này lại cất cánh, máy bay bắt đầu xóc nảy, tiếp viên hàng không được đám âu phục đen cho phép nên đã đi sắp xếp cho các hành khách ngồi xuống.

Sau khi cất cánh an toàn Nham Đình vẫn còn một số việc phải làm, muốn vào khoang điều khiển để bàn bạc mấy vấn đề với cơ trưởng.

Lâm Kiều không thể đi theo đối phương mọi lúc mọi nơi, thật sự có hơi căng thẳng một chút : "Nhưng, khi nảy lúc ngài nói chuyện với cơ trưởng còn ôm tôi được mà đúng không? Lần này không thể ôm tôi được nữa hả?"

Lâm Kiều phát hiện một chuyện, nhìn sơ thì thấy Nham Đình có vẻ như ngoan ngoãn phục tùng người yêu, nhưng trên thực tế anh lại vô cùng quyết đoán.

Hành vì ái muội của đối phương khác biệt hoàn toàn với nguyên tắc, khi xung đột với lợi ích, người yêu nhất định sẽ bị bỏ rơi.

Nếu là trước đây thì sắc mặt Nham Đình sẽ trầm xuống, nhưng mà lần này khi anh nhìn Lâm Kiều thì trong ánh mắt như được bao phủ bởi một tầng sương mù, nên đã chỉ định một vệ sĩ đi theo Lâm Kiều, hơn nữa còn cởϊ áσ khoác của mình mặc vào cho cậu.

"Trong khoang điều khiển quá nhỏ nên không thể ôm em được, cũng không tiện để lộ những điều bọn tôi sẽ nói với người ngoài , ở đây có quá nhiều người không biết giữ miệng."

"Đừng đến quá gần những hành khách khác, trong túi áo khoác có điện thoại di động, trên đó có mấy trò chơi nhỏ có thể chơi."

Lâm Kiều phát hiện ra vệ sĩ được chỉ định cho mình là người chơi nam kia, lập tức vui mừng.

Nhìn thấy ánh mắt Lâm Kiều trong nháy mắt sáng lên, rõ ràng rất mong chờ nhưng lại ra vẻ không nỡ, Nham Đình liếc mắt nhìn nam vệ sĩ, người chơi vệ sĩ căng cứng cả cơ thể, Nham Đình nở nụ cười đầy khó hiểu.

Lâm Kiều mặc áo khoác ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh vệ sĩ, nhìn Nham Đình rời đi.

Đám người vừa đi khỏi, nam vệ sĩ liền thả lỏng, lạnh nhạt nói: "Chờ đó."

"Anh đi đâu vậy?" Lâm Kiều lấy điện thoại di động từ trong túi ra rồi đuổi theo, chiếc áo khoác mặc trên người Lâm Kiều vô cùng không hợp, cổ tay áo che khuất một nửa ngón tay.

Cậu nắm lấy vạt áo của vệ sĩ định đi theo, nhưng vệ sĩ không trả lời, trong rất lạnh lùng.

Chỉ là khi ánh mắt anh ta rơi vào góc quần áo của Lâm Kiều, "chậc" một tiếng, rốt cuộc cũng không đẩy ra.

Trên thực tế Lâm Kiều nhiệt tình như vậy là vì muốn người chơi vượt ải nhanh chóng, như vậy là cậu cũng có thể rời khỏi phó bản này sớm hơn một chút.

Ở trong khoang phổ thông có ba người âu phục đen đang đứng rải rác trông coi, các hành khách xì xào bàn tán cũng không quan tâm.

Một số hành khách không dám tức giận với bọn cướp, nhưng lại dám chửi bới tiếp viên hàng không.

Một người đàn ông tóc nâu thân hình to lớn hạ thấp giọng nói: "Mẹ kiếp, cứ kêu ngồi xuống ngồi xuống, tình huống hiện tại thì làm sao mà ngồi? Ngồi xuống rồi chờ chết hả?"

"Tao con mẹ nó cũng là một hành khách đã tiêu tiền. Máy bay của mấy người xảy ra chuyện này thì nên chịu trách nhiệm với tụi tao đi! Tụi bây không phải là một đám với bọn khủng bố đó chứ.’

Tiếp viên hàng không bị mắng đến mức trong mắt toàn là nước: “Thưa ông, xin ông hãy nhỏ tiếng một chút..."

Lâm Kiều cau mày, ngay lập tức có một người bận âu phục đen đứng dậy đi về phía người đàn ông tóc nâu, một lúc sau liền truyền đến tiếng đánh đập và tiếng cầu xin sự tha thứ của người đàn ông.

Lâm Kiều đang đứng cùng người chơi vệ sĩ cũng nghe thấy nên ngẩng đầu lên, rướn thân thể lên để hóng chuyện.

Người chơi vệ sĩ không biết phải nói gì nữa, như sắp bị chọc cho cười.

Cậu bé này vốn nhát gan muốn chết, nhìn thấy có người bị đánh thì run rẩy, nhưng lòng hiếu kỳ thì lại lớn mà còn thích xem náo nhiệt.

Người chơi vệ sĩ giải cứu người đàn ông tóc nâu đang bị đánh, đồng thời dẫn theo tiếp viên hàng không và mang theo một vài người khác đi cùng.

Lâm Kiều nhìn trong những người bị mang đi thì có một vị hành khách lúc nãy đã điên cuồng hét lên rằng anh ta sẽ không tham gia chương trình, lập tức nhận ra rằng những người này đều là người chơi.

Vì vậy Lâm Kiều lại tung ta tung tăng đi theo lưng người chơi cuối cùng, người chơi này nhìn Lâm Kiều với vẻ mặt cảnh giác.