Nhân viên giao dịch đã kinh doanh ở đây mấy tháng, ngay cả một liều thuốc ức chế của Omega cũng không bán được, hắn coi như chuyện đương nhiên mà lấy ra thuốc ức chế dành cho Alpha.
Dư Miểu nhìn thuốc ức chế một lúc, lại thấy mấy tên hung thần ác sát kia đã rời khỏi cửa hàng, đang lang thang quanh các quầy hàng bên ngoài, cậu thở phào nhẹ nhõm, thì thầm với nhân viên giao dịch: "Tôi muốn thuốc ức chế cho Omega, chỗ này của các anh có thuốc ức chế dược hiệu cao cho Omega khôn?"
Nhân viên giao dịch hơi ngạc nhiên, nhìn Dư Miểu từ trên xuống dưới, ánh mắt không thân thiện lắm, mang theo vài phần châm chọc, Dư Miểu rất cảnh giác, kéo vành mũ xuống muốn rời đi, quả nhiên không nên đến đây! Nhưng nếu không có thuốc ức chế thì cậu cũng sẽ xong đời. . . .
"Xin lỗi, tôi không cần nữa." Dư Miểu xoay người muốn chạy, kết quả bị mấy bức tường thịt ngăn cản.
Đám người hung thần ác sát kia còn chưa rời đi, Dư Miểu không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ, mà cúi đầu nói mấy câu như tiếng muỗi kêu: "Xin lỗi, có thể nhường đường cho tôi đi không?"
Tên cầm đầu cười ra thành tiếng: "Chúng mày có nghe thấy giọng nói của cậu ta không? Một cọng cỏ của thành khu thứ chín chưa bị nhổ đi, Omega còn có thể tự mình chạy loạn khắp nơi sao ha ha?!"
Dư Miểu nhanh chóng lắc đầu: "Tôi là Beta, xin lỗi, tôi đi trước."
Dư Miểu cúi đầu muốn chạy, nhưng tên cầm đầu lại nắm lấy tay cậu, nhấc lên giữa không trung: "Ha ha, chúng mày có nghe thấy không, cậu ta nói cậu ta là một Beta, vừa nãy tao nghe mày nói "Mày muốn thuốc ức chế của Omega, thuốc ức chế dược hiệu mạnh?" Mày là Beta, vậy thuốc ức chế kia là cho ai dùng? Mày giấu Omega ở nhà sao? Dẫn tao về nhà mày xem một chút đi."
Dư Miểu dùng sức lắc đầu thật mạnh: "Không, không giấu Omega, không có Omega."
Tên cầm đầu giữ lấy cằm cậu, nâng lên, ép người đàn ông phải ngẩng đầu, mặt dính đầy bụi bẩn, lâu rồi chưa cắt tóc, tóc mái đã che khuất gần hết khuôn mặt, hắn ta hoàn toàn không thể phân biệt được ngoại hình của cậu. Tên cầm đầu không quan tâm, đầu năm nay Alpha chất lượng thấp kém có thể gặp được một Omega ở thành khu thứ chín chưa bị ai chạm qua đúng là một chuyện hiếm có khó tìm, hắn ta mỉm cười nói: "Không giấu Omega sao? Hay là nói, mày chính là một Omega?"
Người ở bên cạnh cười nói: "Thân thể nhỏ bé này, đại ca đưa cậu ta về tắm một cái là biết."
Dư Miểu kinh hãi lắc đầu, hét lớn: "Tôi không phải Omega, buông tôi ra!"
. . . . .
Nhậm Sùng Dương không có việc gì để làm, đang dựa vào chiếc xe địa hình của mình mà uống cà phê, là một Alpha hàng đầu, người bình thường cũng không dám đến gần, chỉ có mấy cô gái điếm không biết xấu hổ muốn thử vận may của mình một chút nên sáp đến gần, ở nơi này, Alpha cấp cao không thiếu tiền cũng không thiếu vật tư, tiền ngủ một đêm, ước chừng có thể ăn vài bữa đầy đủ.
Nhậm Sùng Dương không có hứng thú với gái điếm, anh thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ, anh mở miệng đuổi người ta cút, ánh mắt rơi vào một nơi khác, một người mặc quần áo rách nát, giống như một người vô gia cư.
Mặc dù quần áo của người đàn ông vô gia cư này đã bị rách, được bọc rất chặt chẽ, không thể nhìn rõ khuôn mặt, ngay cả ngón tay cũng được bọc trong tay áo, bọc kín như vậy, nhưng Nhậm Sùng Dương vẫn cảm thấy giống một người .
Giống như vị hôn thê của mình.
Không thể nào, vị hôn thê của anh là một Omega, một Omega làm sao có thể lang thang trên đường phố ở thành khu thứ chín chứ, chưa kể đây là chợ đen, Omega tới đây không phải tự đâm đầu vào chỗ chết sao?
Nhậm Sùng Dương nhìn người đàn ông vô gia cư bước vào một cửa hàng, thật sự giống như vị hôn thê của mình, người đàn ông vô gia cư có chút gù lưng, nếu đứng thẳng lên, cậu phải cao bằng vị hôn thê của mình.
Nhậm Sùng Dương nghĩ đến vị hôn thê của mình liền cảm thấy tức giận.
Hai năm trước, đàn em của anh cảm thấy đại ca thân là một Alpha cấp cao, không phóng đãng không bạn tình, cả ngày thanh tâm quả dục rất không phù hợp với thân phận của một Alpha cấp cao.
Đàn em cảm thấy vô cùng nuối tiếc, muốn tìm một Omega cho đại ca của mình, vì vậy cậu ta đã điền thông tin danh tính của anh vào hệ thống hôn nhân.
Thật bất ngờ, không mất nhiều thời gian hệ thống hôn nhân đã kết hợp anh với một Omega có độ phù hợp pheromone cao tới 99%.
Nhậm Sùng Dương cảm thấy hành vi của Phó Nguyên khá nhàm chán, anh cũng không để chuyện này vào trong lòng , cho đến khi nhìn thấy ảnh của Dư Miểu trên hệ thống hôn nhân, hình như cũng có chút dễ thương. . . . .
Mấy tên thủ hạ cũng khuyến khích anh nên đi xem một chút, nấu không muốn kết hôn cũng không sao, tìm một Omega phát tiết du͙© vọиɠ cũng tốt.