Chương 3

Trong nhà hàng, hai người ngồi đối diện nhau cùng trầm ngâm một lát, Hà Hòa chậm rãi cẩn trọng hỏi:

“Là do người môi giới nhầm lẫn hay là ngài Chu hiểu lầm, hay là…có khúc mắc gì sao?”

“Khụ khụ”. Chu Dục tằng hắng vài tiếng. “Ừm, thật có lỗi, tôi không được rõ lắm, hai ngày nay tôi khá bận rộn”. Lúc này anh mới bắt đầu ngờ ngợ, chẳng lẽ nhầm đối tượng xem mắt rồi?

Anh chắc chắn là mình đến xem mắt chứ không phải để giả làm bạn trai gì gì kia, nếu không thì mẹ đã không tỏ thái độ như muốn ngự giá thân chinh đến đây trói anh lại gô cổ đi.

Nhưng bây giờ anh cũng đâu thể nào nói với Hà Hòa là: “Rất xin lỗi cậu, hình như chúng ta nhầm người rồi.” Yêu cầu của Hà Hòa có vẻ kì lạ, anh muốn biết rõ ràng rốt cuộc cậu muốn làm gì, hay là, đang gặp khó khăn gì.

Hà Hòa hơi nghi ngờ nhìn Chu Dục, nhưng vẻ ngoài và khí chất của anh so với người môi giới mô tả rất giống nhau, lại còn xuất hiện đúng địa điểm, trùng thời gian nên cậu khó mà liên tưởng đến chuyện nhận lầm người, cuối cùng vẫn chỉ cho rằng anh sơ ý không nắm rõ yêu cầu.

Hà Hòa tỏ vẻ thông cảm gật đầu:

“Ngài Chu vẻ ngoài tốt như vậy, công việc có bận rộn cũng có thể hiểu được.”

Chu Dục: “…”

Không, tôi không hiểu. Mặt mũi tôi thì liên quan gì đến công việc? Tôi cũng đâu có dựa vào mặt đẹp để kiếm cơm đâu.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, anh vẫn phải cắn răng pha trò:

“Cũng tạm, cũng tạm thôi”.

Hà Hòa nói:

“Vậy tôi cũng không dây dưa nữa, tôi nói thẳng luôn. Yêu cầu của tôi là tối mai ngài cùng tôi đi dự một bữa tiệc, là tiệc cưới của thầy tôi. Ngài phải giả làm bạn trai của tôi. Còn về việc chúng ta gặp nhau như nào, hẹn hò yêu đương như nào thì có kịch bản đây, ngài xem một chút đi”.

Chu Dục nhìn Hà Hòa móc ra một cuốn sổ cầm trên tay thì khóe miệng giật giật, còn có kịch bản luôn hả?

Anh mở cái gọi là “kịch bản” kia ra xem, thấy trên đó viết anh và Hà Hòa gặp nhau vào nửa năm trước, do tình cờ xem cùng một bộ phim nên quen biết. Lúc đó hai người ngồi cạnh nhau, anh vừa gặp cậu đã trúng tiếng sét ái tình, sau đó bắt đầu theo đuổi. Nhưng vì hai người ở khác thành phố, công việc của anh lại vô cùng bận rộn, thêm nữa Hà Hòa muốn chú tâm học hành, chưa muốn yêu đương gì nên từ chối anh.

Chu Dục phát hiện trong kịch bản này anh sắm vai một người rất có tiền, có hẳn một công ty, mỗi ngày bận như trâu đi cày. Nhân vật này thế mà lại giống anh ngoài đời như đúc, chỉ trừ việc bận tối tăm mặt mũi. Thật ra anh là một người lãnh đạo ưu tú và thành công, nhưng cũng không đến nỗi bận sống bận chết như vậy.

Chu Dục hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Hà Hòa:

“Tôi theo đuổi cậu?”

Hà Hòa để tay lên môi ho nhẹ một tiếng. Không phải Phùng Viêm khăng khăng nói ngoài anh ta ra không còn ai tốt hơn theo đuổi cậu sao,

nên đương nhiên là Hà Hòa muốn đào ra một người như vậy để show. Vốn dĩ cảm thấy kịch bản này cũng được, nhưng giờ trông thấy ánh mắt đầy vẻ “tôi cảm thấy thật là thú vị” kia của Chu Dục, bỗng nhiên cậu lại cảm thấy như mình không biết xấu hổ, tự dát vàng lên mặt.

Cậu bưng ly nước lên hớp một ngụm, khẽ rũ mắt xuống nói:

“Cốt truyện yêu cầu thôi, ngài không cần để trong lòng”.

Chu Dục thở dài trong lòng, cái kiểu bị quê độ rồi tìm cách đánh trống lảng như vầy thật giống hệt lúc còn bé, ừm, đáng yêu.

Ngón tay anh nhúc nhích, cố gắng kiềm chế ý nghĩ đen tối muốn đi sờ sờ nựng nựng gương mặt của con meo meo kia, tiếp tục xem “kịch bản”.

Phần tiếp theo của kịch bản viết rằng lần này vì biết Hà Hòa gặp rắc rối nên Chu Dục mặc kệ cả núi công việc của mình, vội vàng bay đến đây để an ủi Hà Hòa, lại tỏ ý sẽ ra mặt bảo vệ cậu. Hà Hòa bị anh làm cho cảm động, cuối cùng cũng chấp nhận tình cảm của anh, từ đây hai người chính thức hẹn hò yêu đương.

Dưới kịch bản còn có rất nhiều ghi chú, ví dụ như tên, rồi ngày chiếu bộ phim điện ảnh se duyên tơ hồng cho hai người, ví dụ như nửa năm qua hai người gặp nhau mấy lần, gặp ở đâu, đều chú thích hết sức rõ ràng tỉ mỉ.

Không biết vì sao Chu Dục bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Hà Hòa đã bình tĩnh lại, dằn xuống cảm giác ngượng ngùng, nói một cách ôn hòa:

“Những việc này ngài xem qua cho biết là được, chỉ cần ghi nhớ những điểm quan trọng. Có lẽ lúc đó cũng không có ai hỏi kĩ, nhưng nếu phát sinh việc ngoài ý muốn, như có ai đó đột nhiên hỏi hai chúng ta làm sao quen biết nhau, lần đầu tiên gặp mặt như thế nào thì cũng không thể nào đơ ra được đúng không…Nếu không may thật sự chưa chuẩn bị câu trả lời thì mong ngài tùy cơ ứng biến vậy.”

Chu Dục nghe xong, rốt cuộc nhịn không được hỏi:

“Cậu rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà phải sắp xếp những việc này?”

Hà Hòa nói đại khái:

“Chuyện là tôi gặp phải một người theo đuổi cuồng, tôi muốn thoát khỏi anh ta. Anh ta tên là Phùng Viêm, ngày mai cũng sẽ có mặt, lúc đó tôi sẽ chỉ cho ngài thấy. À, anh ta là phú nhị đại, trong nhà rất có tiền nên ngài phải thể hiện ngài còn giàu hơn anh ta, càng có khí thế hơn anh ta. Siêu xe, đồng hồ xa xỉ, nói chung là đạo cụ cần dùng tôi đã chuẩn bị xong hết, còn quần áo…” Hà Hòa nhìn nhìn dáng dấp của Chu Dục. “Lát nữa tôi đưa ngài đi đặt luôn.”

Cậu cân nhắc một lát, lại nói:

“Nhưng mà ngài cứ yên tâm, anh ta sẽ bị tóm về thủ đô sớm thôi, ngài không cần lo bị anh ta trả đũa đâu.”

Còn có trả đũa?

Chu Dục liền trở nên nghiêm túc, lập tức liệt Phùng Viêm vào hàng ngũ những kẻ cuồng theo dõi, cuồng rình trộm, tội phạm tiềm ẩn. Anh đã phần nào hiểu được mục đích của Hà Hòa, cậu là muốn cho Phùng Viêm bị đả kích rồi tự biết xấu hổ mà xếp cờ lui bình.

Chu Dục liền cảm thấy trách nhiệm trên vai mình nặng hơn. Tuy rằng anh rất có lòng tin với bản thân mình, nhưng trong đầu anh cũng bắt đầu vẽ ra kế hoạch làm sao xử Phùng Viêm, nhất định phải một đòn chết luôn.

Anh auto lược bỏ chuyện Hà Hòa không hề nhờ anh đi xa đến thế.

Hà Hòa thấy sắc mặc anh có vẻ đang nghiêm nghị suy xét, liền cười cười nói:

“Vậy là ngài chịu nhận đơn hàng này phải không?”

“Đương nhiên rồi.” Chu Dục nói không thèm suy nghĩ.

Hà Hòa nhẹ thở phào. “Vậy thì tốt, thù lao thì cứ như đã thỏa thuận, nếu ngài làm tốt, tôi sẽ trả thêm tiền cho ngài.”

Hà Hòa nhìn quần áo anh đang mặc, quần tây với áo sơ mi trắng, không đeo cà vạt, hai nút áo trên cùng không cài, áo khoác vắt trên lưng ghế, quần áo thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật ra lại sang trọng, khuy măng sét trên cổ tay áo cũng không phải hàng rẻ tiền, càng làm nổi bật vẻ bảnh bao của anh, phong cách ung dung thoải mái lại còn nhã nhặn, không hề kệch cỡm.

Hà Hòa quan sát rồi không kìm được mà nghĩ tới cụm từ “cao thủ diễn sâu”. Xem ra người này rất am hiểu việc này. Rồi cậu lại nghĩ đến cảnh tượng lúc anh vừa bước vào, muốn chói lòa mắt người ta…

Cậu cúi mặt xuống, nuốt nước bọt, nói:

“Vậy chốc nữa tôi đưa ngài đi đặt quần áo.”

Chu Dục đang định nói không cần, anh có rất nhiều quần áo, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, bèn đồng ý.

Đúng lúc này đồ ăn được mang lên, Chu Dục vừa sắp đồ ăn ra bàn vừa nói:

“Nếm thử xem, nhà hàng này làm đồ ăn rất khá.”

Món ăn trang trí bắt mắt, vị quả thật cũng ngon, Hà Hòa ăn được không ít. Chu Dục lại hầu như không ăn mấy, thấy cậu ăn cũng được lưng lửng liền đem món bánh ngọt đẩy qua. “Cậu nếm thử cái này xem.”

Đó là một phần bánh kem pudding hương caramel nhỏ, bên ngoài nhìn cũng bình thường, lại có mùi rất thơm, bên cạnh còn có một phần hạt dẻ.

Chu Dục nói:

“Bánh ngọt của tiệm này rất nổi tiếng, nghe nói đây là loại bán chạy nhất của họ.”

Hà Hòa nhìn bánh ngọt, cố nén cảm giác buồn nôn.

“Tôi còn tưởng ngài gọi cho mình…Thật ngại quá, tôi không ăn đồ ngọt.”

Chu Dục khẽ nhíu mày:

“Sao lại không ăn?”

Rõ ràng lúc nhỏ rất thích mà, mỗi lần ăn đều híp mắt lại tận hưởng, tỏ vẻ không có gì sung sướиɠ bằng, giống như một con mèo lười biếng được thỏa mãn, làm người ta chỉ muốn vuốt lông.

Anh đột nhiên nhớ lại, hình như vừa rồi Hà Hòa cũng không đυ.ng tới món chè đặt trên bản.

Hà Hòa nói:

“Có lẽ do khẩu vị của tôi thôi, tôi nghe nói hồi còn nhỏ tôi rất thích ăn ngọt, lớn lên bỗng nhiên không thích nữa.”

“Nghe nói?”

“Vâng, chuyện hồi còn bé tôi không nhớ rõ lắm.”

Hà Hòa nhẹ nhàng cười bâng quơ, rõ là không muốn nói nhiều, Chu Dục đành phải thôi, nhưng trong lòng càng ngày càng nghi ngờ. Rốt cuộc Hà Hòa đang giấu diếm chuyện gì, hay là thật sự như lời cậu nói, chỉ là không nhớ việc lúc nhỏ? Nhưng mà chuyện xảy ra khi đã được bảy, tám tuổi sẽ dễ quên đến mức không còn ấn tượng gì như vậy sao?

_____________