Chương 34: Bày tỏ rồi

"Thuộc hạ vốn muốn nhân cơ hội diệt trừ Kim Trấn Hải, không nghĩ tới lão không trúng thuốc mê. Thuộc hạ một khắc không cẩn thận, liền trúng một chưởng của lão, thiếu chút nữa bị lão đập chết."

Sài Ánh Ngọc hận đến nghiến răng.

"Lão thật là chán sống rồi, vậy thì Gia sẽ đi lấy mạng của lão."

Nói xong, Sài Ánh Ngọc liền đứng dậy tính đi tìm Kim Trấn Hải liều mạng.

"Công tử không thể."

Tử Điện muốn ngăn cản, Hoa Dược nhanh hơn hắn một bước, túm lấy cổ tay của Sài Ánh Ngọc.

"Kim Trấn Hải hoành hành trên giang hồ nhiều năm như vậy, quỷ kế đa đoan, ngươi chớ trúng mai phục của lão, chúng ta đi tham gia đại hội võ lâm quan trọng hơn, trước hết đặt chuyện của Tào bang xuống, bao giờ đến U Châu, chúng ta tính toán cả vốn lẫn lãi với bọn chúng."

"Gia sợ lão chắc? Xem hôm nay Gia có lột da lão tặc đó không?"

Sài Ánh Ngọc liều mạng xông lên, thề phải liều mạng cùng Kim Trấn Hải.

"Ngươi chớ kích động." Hoa Dược túm chặt tay hắn không buông: "Ai nói ngươi sợ hắn, chúng ta chẳng qua là nhịn nhất thời thôi, đến U Châu, ngươi cùng người của Sài gia tụ hợp, ngươi muốn làm gì thì làm, không vội nhất thời."

Tử Điện cũng vội vàng tiếp lời: "Công tử đừng vội qua đó, lúc này lão tặc nhất định là có đề phòng, công tử sẽ thua thiệt."

"Không được, Gia không nhịn được cục tức này, hôm nay không trút giận là điều không thể."

Hoa Dược cả giận nói: "Sài Ánh Ngọc, ngươi đã lớn vậy rồi, có thể đừng tuỳ hứng như thế được không?"

Tuỳ hứng? Hắn? Ánh Ngọc công tử?

"Nữ nhân xấu xí, ngươi nói gì? Ngươi lặp lại lần nữa."

Hoa Dược lập tức kinh sợ, dưới tình thế cấp bách nói ra những lời không có chừng mực như vậy, là muốn bị Ánh Ngọc công tử cắn chết sao? Nghĩ đến đây, Hoa Dược vội vàng sửa giọng.

"Ta chẳng qua là lo lắng cho ngươi, không muốn ngươi đi mạo hiểm."

Đáng sợ nhất chính là không khí đột nhiên tĩnh lặng.

Khung cảnh tạm ngừng.

Nàng đang nói không muốn hắn đi mạo hiểm? Nàng đang nói lo lắng cho hắn? Cái này... chín bỏ làm mười, có lẽ là lời bày tỏ đi. Ánh Ngọc công tử cả người cũng trở nên thẹn thùng, lỗ tai trong nháy mắt đỏ ửng.

Ánh Ngọc công tử tay chân có chút luống cuống.

"Ngươi trước hết buông ra đi."

Hoa Dược đột nhiên tỉnh hồn, lúc này mới ý thức được bản thân vẫn luôn kéo tay Ánh Ngọc công tử. Nàng giống như bị bỏng, vội vàng buông tay, Ánh Ngọc công tử nhất ghét người khác chiếm tiện nghi của hắn.

Sài Ánh Ngọc uốn éo ho nhẹ hai tiếng.

"Nếu ngươi đã nói như vậy rồi, Gia chỉ có thể cho ngươi chút mặt mũi. Mà này, nói rồi đó, không phải Gia sợ lão, là Gia tạm thời tha cho lão một mạng."

Hoa Dược vội vàng chân chó bày tỏ: "Đúng vậy đúng vậy, Ánh Ngọc công tử của chúng ta đã từng sợ ai, là lười không thèm để ý bọn chúng."

Sài Ánh Ngọc bị dỗ đến là vui vẻ.

Bị lãng quên ở một bên, Tử Điện đại hiệp lạnh mặt đứng xem Hoa Dược dùng vài ba lời đã thu phục được công tử đang nổi giận đùng đùng nhà hắn, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, đồng thời phỏng đoán tương lai phải cẩn thận cái miệng.

"Hai vị nói xong chưa? Nói xong rồi thì có muốn cân nhắc tới thương tích của thuộc hạ một chút hay không?"

Nói xong, lại phun ra một ngụm máu tươi.

"A, suýt chút nữa thì quên, mau mau, Tử Điện đại hiệp mau ngồi, trước hết hãy dùng viên đan dược này."

Chuyện xảy ra khẩn cấp, Hoa Dược nhét cho Tử Điện đại hiệp một viên đông tuyết ngọc linh hoàn, có thuốc tốt như vậy, Tử Điện hít thở thuận lợi hơn không ít, thương thế trong nháy mắt như được hóa giải.

Dưới sự che đậy của bóng đêm, Hoa Dược và Sài Ánh Ngọc ngồi xe ngựa, mang một nhóm tùy tùng vội vã rời khỏi Dược Vương Cốc.

Mặc dù Kim Trấn Hải không trúng thuốc, bang chúng Tào bang hít vào không ít, cho dù là hít phải chỉ một chút thôi, cũng khiến cho cả người mất hết khí lực, chỉ có thể giương mắt để mặc cho nhóm người Sài Ánh Ngọc rời đi ngay dưới mí mắt.

Để nhanh chóng lên đường, đoàn người Sài Ánh Ngọc một đêm này ngựa không ngừng vó.

Hoa Dược còn ổn, dù sao cũng là một cô nương biết ẩn nhẫn, chịu khổ một chút cũng có thể nhịn. Chỉ khổ Sài Ánh Ngọc loại công tử được nuông chiều, nghĩ mà xem Sài công tử cẩm y ngọc thực, đã bao giờ phải chịu khổ như vậy.

Xe ngựa mặc dù rất sang trọng, nhưng dù sao cũng chỉ là một cỗ xe ngựa, khó tránh khỏi lắc lư.

"Đều tại ngươi, nếu không phải tại ngươi, Gia đã sớm đã thu thập lão tặc họ Kim kia rồi, cũng không cần vội vã lên đường như vậy."

Hoa Dược trong lòng âm thầm khinh bỉ, lại tại nàng, cái gì cũng tại nàng, Sài công tử được nuông chiều, tự do phóng khoáng làm bậy luôn có thể tìm ra lỗi sai của nàng, nàng đến hô hấp cũng đều là sai.

Sau một thời gian tiếp xúc, đã thăm dò rõ tính khí của Sài Ánh Ngọc, Hoa Dược đương nhiên sẽ không cứng rắn trước mặt hắn, ngược lại sẽ mềm giọng dụ dỗ.

"Nếu ngươi khó chịu thì ngủ một lúc đi, lót thêm hai tấm đệm sẽ không thấy lắc lư nữa. Ngày mai chắc cũng phải tiếp tục đi đường, tối hôm nay không ngủ, ngày mai càng khó chịu hơn."

Sài Ánh Ngọc liếc mắt nhìn Hoa Dược, nói: "Ngươi tích cực dỗ Gia ngủ như vậy, có phải hay không muốn thừa dịp Gia ngủ khinh bạc Gia?"

Trời đất chứng giám.

"Đừng không biết lòng tốt của người khác như thế, ta rõ ràng là muốn cho ngươi nghỉ ngơi cho khỏe một chút."

"Ngươi ở bên cạnh Gia, Gia nghỉ ngơi khoẻ được mới lạ, Gia phải thời khắc đề phòng ngươi."