Chương 31:
Năm đó, cùng Giang Hoa Mậu lừa dối đại sư huynh còn có đệ nhất mĩ nhân giang hồ Sở Hoà Linh, nàng ta tám, chín phần cũng sẽ tham gia.
Sở Hòa Linh hai năm nay rất ít hành tẩu trên giang hồ, nếu muốn xuống tay với nàng ta, đại hội võ lâm lần này hẳn là thời cơ tốt nhất.
Vấn đề trước mắt chính là khuôn mặt của Sài Ánh Ngọc còn chưa khỏi hẳn, nàng cũng không thể bắt Ánh Ngọc công tử mang khuôn mặt bị huỷ dung cùng nàng tham gia đại hội võ lâm được, khó khăn đây, nàng phải nghĩ biện pháp.
Cùng lúc đó, người Sài Ánh Ngọc phái đi giám sát đám người Tào bang ngoài cốc cũng đưa về tin tức. Hai phụ tử Tào bang kia quả nhiên bản tính ích kỷ không thay đổi, lại đang trù tính bắt trói mang Hoa Dược đi.
Sài Ánh Ngọc vừa nghe liền nổi giận.
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, vốn Gia còn muốn đại phát từ bi tha cho cái mạng chó của hai phụ tử chúng, bọn chúng còn chạy đến trước mũi đao của Gia. Chuyện này không thể mặc cho nữ nhân xấu xí lôi thôi chậm chạp nữa, lệnh cho người của chúng ta tìm cơ hội, lập tức động thủ."
Ba mươi mấy người Sài Ánh Ngọc mang tới bây giờ đang ở bên ngoài Dược Vương Cốc, mỗi người đều là cao thủ, nếu thật sự muốn động thủ cùng đám người Tào bang cũng sẽ không chịu thiệt.
"Công tử không thể. Lão gia và phu nhân vừa truyền tin tới, nói lần xung đột này của chúng ta cùng Tào bang không đơn giản như vẻ bề ngoài, sợ là có liên quan tới chuyện chúng ta đang điều tra, nhắc công tử làm việc cẩn thận."
Có liên quan tới chuyện kia? Sài Ánh Ngọc nhíu lông mày một cái, trong mắt tinh quang chợt lóe.
“Ý ngươi là, mụ khỉ cái kia không phải vừa mắt sắc đẹp của Gia mới ra tay huỷ dung Gia?”
Nghĩ đến tình hình hôm đó, quả thật có vài điểm khác thường, Kim Bảo Bảo cho dù bị sắc đẹp làm mờ đi lí trí, nhưng thực sự cũng không cần phải ra tay độc ác như vậy. Chẳng qua, lúc đó sự việc đột ngột phát sinh, hắn cũng không chú ý nhiều.
Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdt.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.
Tử Điện gật đầu: "Có khả năng như vậy. Trong thư, lão gia và phu nhân cũng không nói rõ ràng, chỉ nhắn công tử sớm trị khỏi thương, nếu như có thể, nhất định phải tham dự đại hội võ lâm. Đại hội võ lâm lần này vô cùng quan trọng, nếu như công tử vắng mặt, có thể sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Sài gia trong võ lâm."
Sài Ánh Ngọc suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đại hội võ lâm lần này cử hành, ngoài mặt là vì chọn ra minh chủ võ lâm chinh phạt Minh Phủ, sau lưng thật ra là một lần xào xáo lại cục diện giang hồ, đủ loại thanh niên tài tuấn cũng sẽ mượn cơ hội này để thể hiện thân phận.
Sài gia được coi là đệ nhất thế gia võ lâm, lần xào xáo lại cục diện giang hồ này càng cần thể hiện ra thực lực.
Sài gia trừ hắn ra, lớp trẻ đồng lứa không có người thật sự nổi bật. Nếu như hắn bởi vì bị hủy dung mà không xuất hiện ở đại hội võ lâm lần này, người trong giang hồ sẽ cho rằng Sài gia - đệ nhất thế gia cũng chỉ có hư danh, ắt sẽ dẫn đến tai hoạ về sau.
Có lẽ, hắn bị hủy dung vào khoảng thời gian này không chỉ là tình cờ.
Sài Ánh Ngọc mặc dù bề ngoài không đứng đắn, nhưng rất thông minh. Nghĩ tới những điều này, hắn cũng hiệu dụng ý khi cha nương khi tận lực mong hắn xuất hiện ở đại hội võ lâm lần này.
"Nhưng vết thương trên mặt Gia còn chưa khỏi hẳn, trong thời gian ngắn căn bản không thể chữa khỏi, cũng không thể vì tham gia đại hội võ lâm mà chấm dứt chữa trị."
Tử Điện đề nghị: "Chúng ta có thể mang Hoa thần y đi cùng."
Sài Ánh Ngọc dĩ nhiên nghĩ đến điểm này, chẳng qua là: "Nữ nhân xấu xí không chắc sẽ đi theo Gia."
Tử Điện kinh ngạc nói: "Công tử đã để cho Hoa thần y chiếm tiện nghi lớn như vậy rồi, hôm nay muốn nàng cùng tham gia đại hội võ lâm mà thôi, sao nàng có thể cự tuyệt?"
Lời này Sài Ánh Ngọc thích nghe, chẳng qua cũng không chắc chắn có thể thành công.
Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdt.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.
"Quả thật Gia mị lực vô tận, nhưng nếu Gia lấy chuyện này ra uy hϊếp nàng, há chẳng chứng tỏ Gia là loại người thấp kém lấy sắc dụ người sao? Gia là loại người đó sao?"
Tử Điện gật đầu lại liên tục lắc đầu, hắn đưa thêm đề nghị: "Nếu không, chúng ta dùng tiền để đập."
Sài Ánh Ngọc vỗ bàn: "Kế này có thể được."
Vì vậy, xế chiều hôm đó, Sài Ánh Ngọc bưng một hộp nam hải trân châu đi tìm Hoa Dược.
Hoa Dược đang trong sân phơi dược liệu, trong lòng nàng có chuyện, cầm gậy trúc gạt tới gạt lui đám dược liệu trên sạp. Làm thế nào có thể khiến cho Sài Ánh Ngọc đồng ý đi tham gia đại hội võ lâm cùng nàng chứ? Hay là lừa gạt hắn? Dùng cớ gì để lừa gạt hắn chứ ? Thật là phiền.
Nàng mải suy nghĩ, ngay cả Sài Ánh Ngọc đến gần cũng không phát hiện.
"Nữ nhân xấu xí."
Hoa Dược chợt hoàn hồn, quay đầu lại.
Liền thấy Sài Ánh Ngọc đang cầm ô giấy dầu màu đỏ, từ đằng xa đi tới, hôm nay bầu trời quang đãng, sau giờ ngọ ánh mặt trời càng chói chang, thương thế trên mặt hắn còn chưa khỏi hẳn, không được phơi nắng.
"Ngươi ra đây làm gì? Đừng có phơi nắng."
"Gia tìm ngươi có chuyện muốn nói."
Sài Ánh Ngọc có chút không được tự nhiên, nhìn thấy Hoa Dược không tránh khỏi nhớ đến đêm hôm đó, hai người đã ..., quá là lúng túng.
Hoa Dược vội vàng buông xuống thảo dược trong tay, kéo Sài Ánh Ngọc tới chỗ bóng mát.