"Sài Ánh Ngọc, mở cửa, nếu ngươi không mở cửa, ta liền phá cửa, mau mở cửa."
Liên tục gõ nửa ngày, cửa mới “bang” một tiếng mở ra, đứng trước cửa là Ánh Ngọc công tử mặt lấm lem đầu đầy bụi, hắn bị khói sặc, thở không ra hơi ho khan hai tiếng.
Hoa Dược vội vàng đẩy hắn ra, vào phòng kiểm tra, chỉ thấy ngay giữa phòng là một chậu lửa, bên trong là xiêm áo tơ lụa đang đốt được một nửa, có vẻ như là bộ đồ hắn mặc ngày hôm qua.
"Ngươi đốt quần áo làm gì?"
Nghĩ đến nguyên nhân đốt quần áo, ánh mắt Sài Ánh Ngọc có chút né tránh.
"Quần áo của Gia, muốn đốt liền đốt, liên quan gì đến ngươi?"
"Vậy ngươi cũng không thể đốt lửa trong phòng của ta chứ? Ngươi thành thật khai báo, ngươi đang muốn nhân cơ hội đốt phòng của ta phải không?" Càng nghĩ càng cảm thấy đúng đắn, Hoa Dược giờ phút này mới sâu sắc cảm nhận được lần này bản thân gặp phải kẻ khó chơi.
Chẳng trách sáng sớm hắn không chạy tới truy cứu trách nhiệm, hoá ra là đang ở đây chờ nàng.
"Có chuyện gì ngươi nhắm vào ta đi, đừng làm khó dễ phòng ốc."
Sài Ánh Ngọc không chỉ có đốt mình quần áo, còn tiện tay đốt luôn chăn và trải giường của Hoa Dược.
Vì phòng ngừa hỏa hoạn phát sinh, hắn sai Tử Điện bưng chậu lửa ra sân, một buổi sáng kinh tâm động phách, rốt cuộc kết thúc ở một trận lửa ngất trời.
Hoa Dược cũng ngơ ngác, chẳng qua chính nàng gây chuyện, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Sài Ánh Ngọc làm ẩu.
Một cái hôn có thể thay đổi những gì, rõ ràng nhất chính là cho Ánh Ngọc công tử thêm can đảm, để hắn có thể càng làm xằng làm bậy.
Ngày hôm qua, Sài Ánh Ngọc còn đang lo lắng cho bản thân, sợ Hoa Dược phát hiện chuyện bụi thất ngải ngàn cánh, hôm nay hắn liền quang minh chính đại thẳng thắn với Hoa Dược chuyện này.
Hoa Dược dĩ nhiên giận đến gần chết, nhưng có thể nói gì đây? Hôn cũng hôn rồi.
Sao nàng lại hôn hắn chứ? Biết rõ là sẽ phải trả giá đắt mà.
Nhưng mà, một nam nhân bị một nữ nhân hôn, hắn không đẩy nàng ra, chẳng lẽ không phải là ngầm đồng ý sao? Hắn không nên cảm thấy thiệt thòi mới đúng chứ.
Ánh Ngọc công tử cho tới bây giờ cũng không phải người bình thường.
Đầu óc Hoa Dược cũng có chút vấn đề, Sài Ánh Ngọc nói hắn chịu hiệt, Hoa Dược cũng đồng ý như vậy, cả người nàng đắm chìm trong cảm giác "Ta chiếm tiện nghi hắn, ta phải bồi thường”, liền dung túng Sài Ánh Ngọc làm xằng làm bậy.
Ánh Ngọc công tử bên này nhìn thì có vẻ chiếm được ưu thế, trên thực tế cũng không khá hơn.
Hắn một bên không chút kiêng kỵ lấn áp Hoa Dược, một bên tức giận đến không xong. Chắc chắn đây không phải nụ hôn đầu tiên của nàng nhưng hắn là lần đầu tiên bị người ta hôn, cảm giác không cân bằng này khiến cho hắn cực kỳ nóng giận.
Tâm tình hắn không tốt một chút nào, giống như một cây đuốc bất kỳ lúc nào cũng có thể bốc cháy.
Tử Điện liếc trộm thần sắc công tử nhà hắn, mấy lần muốn nói lại thôi.
Sài Ánh Ngọc cả giận nói: "Nếu ngươi còn dùng ánh mắt đồng tình đó nhìn Gia, Gia liền đem ngươi ném tới giường của mụ khỉ cái."
Tử Điện sợ rùng mình một cái, vội vàng thanh minh.
"Công tử minh giám, ánh mắt của thuộc hạ tuyệt đối không phải đồng tình, mà là nghi ngờ không rõ. Thuộc hạ thật sự không biết, sau này nên đối đãi với Hoa thần y như thế nào, mong công tử chỉ rõ."
Người phản ứng chậm lụt như Tử Điện cũng ý thức được chuyện này không tầm thường. Một thị vệ trung thành thϊếp thân tất nhiên muốn nhìn rõ tiên cơ, tùy thời nắm giữ tình hình sự việc phát triển, mới có thể nắm quyền chủ động.
Với chút công phu kia của Hoa thần y, cho dù là hạ độc, cũng tuyệt không thể nào chiếm được tiện nghi của công tử nhà hắn dễ như trở bàn tay như vậy, thực tế nàng ta chiếm được, không chỉ chiếm được, hơn nữa vẫn còn sống thật tốt.
Truy tìm căn nguyên, chỉ có thể là công tử chủ động để cho nàng chiếm tiện nghi, mặc dù chính bản thân công tử cũng không nhất định ý thức được điều này.
Tử Điện thử thăm dò nói: "Có vẻ như công tử cũng không phải là rất ghét Hoa thần y."
"Ai nói Gia không ghét nàng? Gia ghét nàng, ghét đến nuốt không trôi cơm."
Dứt lời, Sài Ánh Ngọc tức giận xoay người rời đi, ngay cả bữa trưa cũng không ăn.
Này là ghét thật hay ghét giả chỉ có trời mới biết, Tử Điện lẩm bẩm, chẳng lẽ thật sự phải đối xử với Hoa thần y như đương gia chủ mẫu tương lai sao?
Tóm lại, cứ cung kính một chút sẽ không sai, đây chính là nữ nhân đầu tiên hôn công tử mà không có bị độc chết đấy.
Hoa Dược thì cho rằng Sài Ánh Ngọc sáng sớm đã đốt một đống đồ, tức giận chắc cũng đã hết, liền không để ý tới hắn nữa. Nàng gần đây đang rầu rĩ vì chuyện đại hội võ lâm.
Lần này, đại hội võ lâm cử hành tại thành U Châu, cách Dược Vương Cốc chỉ hơn mười ngày đường, không coi là xa.
Nàng muốn tham gia, dù sao đại hội võ lâm tốt xấu lẫn lộn, muốn làm chút chuyện cũng thuận lợi hơn.
Ba năm trước, trước khi Bồ Hồi Xuân – sư huynh của Hoa Dược mất tích, hắn đang giúp Giang Hoa Mậu chế tạo một loại độc. Giang Hoa Mậu rốt cuộc tại sao phải chế tạo loại độc đó, muốn đem độc đó dùng ở đâu, Hoa Dược còn chưa biết, nàng muốn mượn cơ hội này dò hỏi một phen.