"Ngươi..."
Cổ họng Sài Ánh Ngọc như bị thứ gì chặn lại, nhất thời cứng họng, hắn theo bản năng mím lại môi dưới, hậu tri hậu giác ý thức được đây là chỗ nữ nhân xấu xí mới vừa hôn, còn có mùi vị của nàng.
Điều mấu chốt là, hắn lại không bài xích, tại sao lại như vậy? Theo lý mà nói, lúc này hẳn là phải kêu người đem nữ nhân xấu xí lôi ra chém đầu chứ?
Càng nghĩ càng kinh hãi.
"Ngươi dám hôn Gia?"
Hoa Dược trong lòng lo ngay ngáy.
Lúc này bên ngoài mưa càng lúc càng to, lộp bộp lộp bộp vang lên không dừng, mang theo hơi nước lạnh lẽo theo khe cửa len vào bên trong phòng, khiến cho người ta thanh tỉnh hơn, Hoa Dược liền hối hận.
Kích động đúng là ma quỷ, sớm biết sẽ gặp phải chuyện này, nàng nên học thêm thuật thôi miên. Làm sao bây giờ? Ánh Ngọc công tử tự luyến lát nữa nếu đòi tự sát để bảo vệ trong sạch thì phải làm thế nào cho phải? Cứu hay là không cứu, điều này thật là khó.
Bỏ đi, trước hết giả vờ như không có chuyện gì phát sinh, dưới lớp nguỵ trang thiên hạ thái bình.
"Ngươi nghe xem, bên ngoài không còn tiếng sấm sét nữa, ngươi đi về đi?"
Hoa Dược lần đầu chột dạ như vậy, nàng vốn chỉ muốn hù dọa hắn một chút thôi, ai kêu hắn mấy ngày nay ngang ngược, vênh mặt hất hàm sai tới sai lui. Nhưng hôn xong nàng mới ý thức được người trước mắt này là Ánh Ngọc công tử, Ánh Ngọc công tử đã từng muốn gϊếŧ kẻ muốn cởi y phục của hắn.
Ảo não, hối hận, xấu hổ không thôi.
Thấy Hoa Dược tránh chuyện không nói, Sài Ánh Ngọc lại càng tức giận vô cùng. Ánh Ngọc công tử băng thanh ngọc khiết như hắn, lại bị một nữ ma đầu háo sắc cướp mất nụ hôn đầu, nếm xong mùi vị còn giả vờ không có chuyện gì xảy ra, thế là ý gì?
"Nữ nhân xấu xí, thành thật khai báo, có phải từ lâu ngươi đã muốn làm như vậy không? Ngày thường ngươi cố ý giả vờ như hoàn toàn không thèm thuồng sắc đẹp của Gia, sau đó thừa dịp Gia buông lỏng cảnh giác, thành công chiếm tiện nghi của Gia, có phải hay không?"
"Ngươi chớ oan uổng ta, hoàn toàn là ý định nhất thời mà thôi."
"Ý định nhất thời cái rắm, nếu không phải ngươi mưu đồ đã lâu, sao lại thuần thục như vậy? Hay là ngươi cũng từng làm vậy với những người trước kia? Nữ nhân xấu xí, ngươi lại dám..."
Nghĩ đến thanh danh bên ngoài của Hoa Dược, Sài Ánh Ngọc chắc chắn Hoa Dược cũng từng làm vậy với những người khác, nhất thời nổi cơn giận dữ.
Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdt.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.
Hoa Dược thấy Sài Ánh Ngọc ánh mắt đỏ hồng, luôn miệng nói xin lỗi.
"Ngươi đừng tức giận. Dù sao chuyện này chỉ có ta và ngươi, hai người biết. Ngươi không nói, ta cũng không nói thì sẽ không có người thứ ba biết chuyện, sẽ hoàn toàn không ảnh hưởng đến hình tượng huy hoàng công tử băng thanh ngọc khiết của ngươi."
"Người khác không biết có thể cho rằng chuyện này không tồn tại sao? Gia sau này cũng không dám quang minh chính đại nói bản thân băng thanh ngọc khiết nữa, đều do ngươi phá huỷ."
Chuyện cũng đã xảy ra, nàng còn có thể làm sao?
Hoa Dược giờ phút này trong đầu đều là suy nghĩ hối hận không kịp, quá kích động rồi, biết rõ vị đại gia này không dễ chọc còn hôn hắn, chọc hắn làm gì? Bây giờ thì tốt rồi, chuyện này đoán chừng bị hắn nhắc tới chết.
Ba mươi sáu kế, chuồn thượng sách.
"Ngươi muốn ngủ ở đây thì ngủ đi, ta đi nơi khác ngủ."
"Hôm nay ngươi không nói chuyện này cho rõ ràng, đừng hòng rời đi."
Sài Ánh Ngọc không buông tha cản Hoa Dược lại, dáng vẻ đập nồi dìm thuyền cũng phải hỏi tới cùng, không nói rõ ràng thề không bỏ qua.
Hoa Dược cũng không biết làm sao, không phải chỉ hôn một cái thôi sao? Đâu đến mức như bị đoạt đi trinh tiết vậy?
"Ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào, ta liền nghe theo ngươi."
Thái độ của Hoa Dược hoàn toàn thay đổi làm Sài Ánh Ngọc trở tay không kịp, hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, có trời mới biết nên làm như thế nào. Hơn nữa hắn là nam tử hán đại trượng phu, không nên vì chuyện nhỏ như vậy tính toán chi li.
Đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng hắn không muốn bỏ qua cho nàng.
Ánh Ngọc công tử như mỹ nhân thơm hương há có thể tùy tiện hôn sao?
Sài Ánh Ngọc nhìn chằm chằm Hoa Dược nửa ngày, chỉ thấy nàng ngồi ngay ngắn ở đầu giường, cúi thấp đầu, dáng vẻ như tiểu thê tử bị ức hϊếp.
Không biết có phải do đêm tối làm mờ đi ánh mắt, trong chớp mắt hắn đã quên đi dáng vẻ xấu xí của nàng, tầm mắt không khống chế được dừng lại trên môi của nàng. Môi của nàng rất mỏng, mím chặt thành một đường, màu hồng nhàn nhạt, nhìn qua có mấy phần ảm đạm, khi hôn lên lại không tẻ nhạt như vậy, đôi môi mỏng mỏng giống như thịt quả vải được ngâm trong nước, ngọt mềm ấm áp lại mọng nước.
Sài Ánh Ngọc trong lòng nóng lên, trong đầu nảy sinh ra ý nghĩ muốn nếm thử mùi vị kia một lần nữa.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện khiến bản thân hắn cũng giật mình, đầu óc là hắn bị hỏng rồi hay sao? Lại sinh ra loại ý nghĩ vớ vẩn này với một nữ nhân xấu xí, hắn nhất định là điên rồi, phiền não không dứt.