Chương 22: Đại trượng phu co được dãn được

Ngày chín tháng chín, Hoa Dược dậy sớm đốt mấy nén hương dâng lên Phật tổ, kiểm tra thương thế cho Sài Ánh Ngọc sớm hơn một canh giờ so với mọi ngày. Sắp xếp xong cho Sài Ánh Ngọc, nàng liền mang hòm thuốc, dụng cụ trên lưng, chuẩn bị ra ngoài.

Nàng mới vừa đi ra khỏi phòng, liền bị Sài Ánh Ngọc từ cửa sổ đối diện trông thấy.

Sài Ánh Ngọc vội vã đi ra.

"Ngươi đi đâu thế?"

"Đi khám bệnh hành thiện, cốc chủ Dược Vương Cốc mùng chín hàng tháng đều phải xuất cốc một ngày xem bệnh hành thiện cho bách tính bên ngoài."

Đây là quy củ từ hồi tổ sư, để tạo quan hệ tốt với người dân ngoài cốc, cũng là để hành thiện cứu người.

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdt.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.

Trước kia, khi sư phụ của Hoa Dược vẫn còn, ngày này mỗi tháng sư pụ sẽ dắt huynh muội bọn họ xuất cốc, Hoa Dược từ nhỏ đã thích ngày mùng chín, cho dù hôm nay chỉ còn mình nàng cô đơn lẻ bóng.

"Gia cũng đi." Sài Ánh Ngọc nói một cách tự nhiên.

Hoa Dược đương nhiên không muốn mang hắn đi cùng, thêm hắn không phải thêm loạn sao, bèn nói: "Bên ngoài có rất nhiều người giang hồ chờ khám bệnh bốc thuốc, chẳng lẽ ngươi muốn cho những người kia thấy được dáng vẻ bị huỷ dung của võ lâm đệ nhất mỹ nam - Ánh Ngọc công tử sao?"

Sài Ánh Ngọc trong nháy mắt bị đánh rụt cổ: "Vậy ngươi lúc nào thì trở lại?"

Hoa Dược ngừng chân, trong lòng không khỏi run lên. Đã rất lâu không còn ai quan tâm hỏi nàng khi nào thì đi, lúc nào trở lại. Hôm nay được hắn hỏi như vậy, lại sinh ra mấy phần ấm áp, mặc dù Sài Ánh Ngọc cái người này thật đáng ghét.

"Chập tối mới trở về." Giọng nàng không khỏi mềm đi.

"Không trở lại ăn cơm trưa sao?"

"Không trở về. Đã không còn sớm, ta phải đi đây. Ngươi nhanh trở vào đi, kẻo lát nữa mặt lại đau." Hoa Dược dặn dò một câu, xoay người liền đi.

"Ngươi..." Sài Ánh Ngọc há miệng, không lên tiếng nữa. Hắn nhìn bóng lưng của Hoa Dược ngẩn người một lúc, cho đến khi đối phương biến mất trong tầm mắt, mới có chút mất mát xoay người lại.

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdt.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.

Sài Ánh Ngọc công tử, nếu như không trải qua chuyện hủy dung này, cuộc đời hắn liền có thể nói là một đường thuận buồm xuôi gió. Ngậm thìa vàng khi ra đời, ngoại hình ưu nhìn, hơn nữa gia đình hòa thuận, cha nương yêu thương. Có thể nói, những gì hắn có, rất nhiều người phấn đấu cả đời đều khó sánh bằng.

Chẳng qua cũng chính bởi vì hắn có quá nhiều, nhiều lúc hắn sẽ không chiếu cố đến người khác, có lúc thậm chí còn làm tổn thương người khác. Hôm nay dung mạo hủy, quen biết Hoa Dược, không thể không cùng nàng sống chung dưới một mái hiên, nửa tháng này, hắn lại sinh ra mấy phần biết chiếu cố người khác, thật là ngoài dự liệu.

Có lẽ đây chính là mị lực của thầy thuốc đi.

Sài Ánh Ngọc tiện tay hái một đóa rất đẹp hoa, giận dữ ngắt từng cánh hoa ném xuống. Nữ nhân xấu xí thật sự là tốt số, nếu không phải hắn bị hủy dung, nàng có cơ hội quen biết một quý công tử ngọc thụ chi lan, tâm địa thiện lương như hắn sao, lại còn dám coi thường hắn, thật là đáng ghét cực kỳ.

Ngắt xong một đóa hoa còn chưa đủ hả giận, lúc hắn chuẩn bị tìm đoá hoa thứ hai để phát tiết, lại phát hiện cả cây hoa chỉ nở ra một đóa hoa như vậy, ngay cả cây hoa cũng bắt nạt hắn.

Đúng lúc này, Trâu ma ma đi ngang qua sân lạnh nhạt nhìn lướt qua Sài Ánh Ngọc.

"Công tử, bông hoa trên tay người chính là thất thải ngàn cánh mười năm mới nở hoa một lần, mỗi lần chỉ nở một đóa."

"A?!"

Sài Ánh Ngọc ngơ ngác nhìn chằm chằm cọng hoa trơ trụi trong tay, tưởng tượng ra cơn thịnh nộ từ nữ nhân xấu xí.

Lúc này, Hoa Dược đã tới ngoài cốc, hoàn toàn không nghĩ tới thất thải ngàn cánh bản thân khó khăn vất vả chăm sóc hơn mười năm đã gặp phải thảm cảnh.

Thôn dân chờ được xem bệnh đã xếp thành hàng dài hết sức có trật tự, bàn ghế ngồi cũng đã chuẩn bị xong, có lẽ là sợ Hoa Dược phải phơi nắng, thôn dân còn cố ý dựng lên một tấm lều vải che chắn.

Rất nhiều nông phu cũng đã đến chờ từ thật sớm.

Hoa Dược nhìn thấy Hứa đại phu, tránh không khỏi muốn hỏi: "Đám người Tào bang đó không gây chuyện nữa chứ?"

"Gần đây thái độ của bọn họ đều rất tốt, độc của Kim đại tiểu thư đã giảm bớt không ít, đám người Tào bang liền không làm khó ta nữa. Hai ngày trước ta nghe lén được bọn họ nói chuyện, muốn đi tham gia đại hội võ lâm, có thể sẽ chuẩn bị đi đó. A di đà phật, cầu mong bọn họ đi sớm một chút, nhiều năm như vậy, ta chưa gặp ai hung hăng càn quấy như bọn họ."

Hoa Dược khẽ cau mày, Kim Trấn Hải cũng muốn tham gia đại hội võ lâm, thế Kim Bảo Bảo kia sẽ thế nào?

Chẳng qua, bọn chúng ra sao thì ra, dù sao cũng không liên quan gì đến nàng.

Hoa Dược cùng Hứa đại phu tán gẫu đôi câu, vừa tiện tay xem bệnh cho thôn dân, mọi chuyện vẫn như thường ngày, cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, tạm thời không nhắc tới.

Sài Ánh Ngọc bên này đã lo lắng từ buổi sáng đến bây giờ.

Dù sao cũng không thể tuỳ tiện ngắt trụi đoá hoa thất thải ngàn cánh mười năm mới nở hoa một lần. Hắn nơm nớp lo sợ, lo âu không dứt.

Nếu như nữ nhân xấu xí đó đòi hắn bồi thường đoá hoa kia, bắt hắn lấy thân báo đáp thì phải làm thế nào?

Làm thế nào bảo vệ được trinh tiết dưới cơn thịnh nộ của nữ nhân xấu xí?

Tử Điện hiến kế: "Hay là thuộc hạ lại đi tìm một bụi thất thải ngàn cánh khác bồi thường cho Hoa thần y."

Sài Ánh Ngọc tinh thần chấn động.

Trâu ma ma xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng đi ngang qua không nhịn được lạnh lùng nhắc nhở: "Thất thải ngàn cánh dễ tìm, nhưng thất thải ngàn cánh có thể nở hoa sợ là không dễ dàng tìm đâu."

Chủ tớ hai người trong nháy mắt rơi vào trầm tư.

Sài Ánh Ngọc vung tay lên, cảm khái nói: "Cùng lắm thì Gia liền hy sinh nhan sắc...”

"Công tử không thể." Không chờ Sài Ánh Ngọc nói xong, Tử Điện vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Công tử băng thanh ngọc khiết, sao có thể vì một chuyện nhỏ như vậy mà thất thân với người?"

Sài Ánh Ngọc hừ một tiếng: "Nghĩ gì vậy? Gia nói là, cùng lắm thì Gia hy sinh nhan sắc, khen ngợi nữ nhân xấu xí hai câu, coi như xin lỗi."

"Công tử quả nhiên là đại trượng phu co được dãn được."