Lúc này, trong Hứa thị y quán bên ngoài Dược Vương Cốc, Kim Bảo Bảo sau khi dùng hai thang thuốc đã có chuyển biến tốt, khiến cho Kim Trấn Hải luôn lo lắng trong lòng cũng yên tâm hơn.
Chuyện của con gái thì tốt rồi, nhưng võ lâm lại xảy ra một sự kiện lớn.
Kim Trấn Hải vừa nhận được một tấm thϊếp mời đại hội võ lâm, do chính Thiếu Lâm Tự phương trượng - Huyền Tịch đại sư phái người đưa tới. Lần cử hành đại hội võ lâm này là để cử ra một minh chủ võ lâm, cùng nhau chinh phạt Minh Phủ.
Minh Phủ là ma giáo lớn nhất trong giới võ lâm hiện nay, thế lực khổng lồ, môn đồ dưới trướng không việc ác nào không làm. Tháng trước, Minh Phủ không biết làm sao, tự nhiên đồ sát Uy Viễn tiêu cục, hơn một trăm nhân khẩu trên dưới tiêu cục đều không may mắn tránh thoát.
Đại đương gia (chủ nhà) của tiêu cục này là Lỗ Phiên, đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự. Hành động này của Minh Phủ không khác gì vả một bạt tai vào mặt Thiếu Lâm Tự, vì vậy, phương trượng của Thiếu Lâm Tự - Huyền Tịch đại sự liên lạc với Võ Đang chưởng môn - Thanh Hối đạo trưởng quyết định chủ trì đại hội võ lâm, tìm ra một vị minh chủ võ lâm, dẫn dắt bạch đạo nhân sĩ chung tay chinh phạt Minh Phủ.
Tào bang làm mua bán đường thủy, vốn dĩ cũng chẳng liên quan, không muốn dính dáng đến bãi nước đυ.c này. Chẳng qua là, Tào bang năm xưa từng có đυ.ng chạm với Minh Phủ, giờ đây lão cũng không thể bo bo giữ mình được.
Vì nguyên nhân này, Kim Trấn Hải phải rời đi trước, đi tham gia đại hội võ lâm, nhưng hắn lại quả thực không yên lòng Kim Bảo Bảo, liền đem chủ ý đánh tới Hoa Dược.
Lúc này, Hoa Dược ở Dược Vương Cốc còn không biết gì cả.
Hoa Dược bị Sài Ánh Ngọc cắn một cái, giận đến mức buổi tối chỉ ăn một chén cơm đã lên giường đi ngủ.
Chưa từng gặp phải tên công tử nào không có biết lí lẽ như vậy.
Hoa Dược suy nghĩ, người Sài Ánh Ngọc phái về nhà lấy kiếm phổ chắc sẽ nhanh chóng trở lại, nàng mặc dù không luyện võ công, nhưng lại đọc thuộc bí tịch võ công của các môn phái.
Mọi chuyện tựa hồ rất thuận lợi, không ngờ buổi tối hôm đó, Sài Ánh Ngọc lại phát sốt.
Tử Điện hơn nửa đêm chạy tới phòng Hoa Dược gõ cửa, Hoa Dược vội vàng mặc quần áo vào rồi sang ngay phòng bệnh của Sài Ánh Ngọc.
Lúc Hoa Dược vào cửa, Sài Ánh Ngọc dùng tư thế mỹ nhân bên nghiêng ở trên giường, hắn tựa hồ đã yếu ớt đến cực điểm, không có lên tiếng châm chọc Hoa Dược.
Tên này không nói một lời trái lại dọa Hoa Dược giật thót, người cả ngày nhảy nhót tưng bừng, bỗng nhiên không nói lời nào, xem ra sự tình rất nghiêm trọng.
Hoa Dược vội vàng tiến tới lấy tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Sài Ánh Ngọc. Tay nàng đặt nhẹ trên trán hắn, cau mày, tựa hồ có chút khó xác định, lại đổi một vị trí khác. Dưới nách là chỗ kiểm tra thân nhiệt tốt nhất, nhưng hắn tuyệt sẽ không để cho nàng đυ.ng nơi đó, chỉ có thể chọn cổ. Ngón tay Hoa Dược đặt lên cổ Sài Ánh Ngọc nửa ngày cũng không thấy điểm gì bất thường.
Sài Ánh Ngọc rũ mi mắt, uể oải hỏi: "Có phải Gia sắp chết không?"
"Với thân nhiệt này của ngươi mà có thể dẫn đến chết người, thì người toàn thiên hạ đều chết sạch. Chỉ là sốt nhẹ, không có gì đáng lo." Nhiệt độ cơ thể của hắn chỉ cao hơn người bình thường một chút xíu, nghiêm túc mà nói, còn không tính là lên cơn sốt.
Sợ bóng sợ gió một trận, Hoa Dược liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Sao ngươi lại đi?"
Sài Ánh Ngọc vốn là yếu ớt, bây giờ lại bởi vì lên cơn sốt lại càng yếu ớt, hắn giờ phút này rất không có cảm giác an toàn, giống như một đứa trẻ sợ tối.
Hoa Dược vừa quay đầu lại, liền thấy đôi mắt ngấn nước của Sài Ánh Ngọc cụp xuống, lông mi thật dài lưu lại một cái bóng mờ dưới ánh đèn, chọc người ta thương xót.
"Ta đi lấy thuốc cho ngươi."
"Vậy ngươi đi đi." Sài Ánh Ngọc tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, cúi thấp đầu, buồn bực nói: "Gia muốn ăn dưa leo, ngươi mang chút tới đi."
Hắn thật đúng là không biết khách khí.
Hoa Dược vừa bực mình vừa buồn cười, một công tử vừa yếu ớt lại thất thường như vậy, lại khiến cho người ta không thể chán ghét nổi. Nói tới cũng thật kì lạ, dẫu sao lúc này gương mặt hắn bị huỷ, không phải gương mặt mỹ nam khiến người ta nhìn một cái liền mềm lòng.
"Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi, đừng nghi thần nghi quỷ nữa."
Sài Ánh Ngọc mơ hồ gật đầu một cái: "Vậy ngươi nhanh lên một chút."
Đứng ở một bên xem toàn bộ quá trình, Tử Điện thật là không giải thích được, rõ ràng là cảnh tượng có ba người, vì sao hắn luôn cảm thấy bản thân không nên xuất hiện ở nơi này? Trên thực tế, hắn mới người thân thiết nhất với công tử nha.
Người thân thiết nhất không cam lòng yếu thế, tha thiết tiến lên hỏi công tử nhà hắn:
"Công tử còn muốn ăn gì?"
Sài Ánh Ngọc suy nghĩ một chút: "Cháo thịt dê kỷ tử."
Nấu cháo tương đối mất thì giờ.
Tử Điện lập tức xoay người đi phòng bếp: "Thuộc hạ đi chuẩn bị ngay."
Bên này, Hoa Dược nửa đêm ra vườn mò mẫm, hái được một mẻ dưa leo tươi, quay lại dược phòng lấy một lọ thuốc giảm sốt liền nhanh chóng quay về, làm xong những việc này cũng không tới một khắc thời gian.
Sài Ánh Ngọc nhận lấy dưa leo Hoa Dược rửa xong đưa qua, liền cắn một miếng, rất giòn, hương vị thanh mát của dưa leo trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, làm dịu cảm giác nóng sốt khó chịu.
Hắn một bên cắn dưa leo rột rột, một bên liếc mắt nhìn Hoa Dược một cái.
Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản @Yên Hoa, tất cả những nơi reup dưới tên khác đều là ăn cắp.
"Tay ngươi bị xước kìa."
Hoa Dược cúi đầu liếc nhìn mình tay, phát hiện trừ vết răng bị Sài Ánh Ngọc cắn ra, trên mu bàn tay còn có một chỗ bị trầy da, không chảy máu, là bị trầy, có thể là vừa rồi không chú ý, bị dưa leo cào phải.
"Không có chuyện gì, lát nữa bôi ít thuốc là được."
Sài Ánh Ngọc hậu tri hậu giác cảm thấy lời nói vừa rồi của bản thân mang ý quan tâm ý quá rõ ràng, vì vậy lập tức cùng Hoa Dược vạch rõ giới hạn, nói: "Ngươi đừng tưởng rằng Gia đây là đang quan tâm ngươi, Gia chỉ là sợ tay ngươi bị thương không thể trị thương cho Gia thôi."
Đúng là giấu đầu hở đuôi mà.
Hoa Dược cười nói: "Yên tâm đi, ta tự biết mình, không dám với cao Ánh Ngọc công tử phong hoa tuyệt đại."
"Coi như ngươi thức thời."