Lam Nhất Dương chợt
nhớ đến bức hình mà một người bạn mới quen đưa cho hắn xem. Đó chính là
lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô. Mộc Như Lam là nhân vật nổi tiếng trong
trường, nhưng dù sao cũng là hội trưởng hội học sinh, nên dĩ nhiên sẽ
rất hiếm khi thấy cô xuất hiện dưới sân trường vào giờ giải lao. Hơn
nữa, hai người cũng không học cùng khối, Mộc Như Lam học năm ba, còn hắn học năm hai.
Lý do khiến hắn tò mò với cô gái này là bởi vì, sau khi nhìn thấy hình cô, hắn không khỏi kinh ngạc vì khí chất thanh cao
và nụ cười ấm áp của cô. Nhưng mà có cố nhìn thế nào hắn cũng nhìn không ra, rốt cuộc, cô gái này có gì đáng giá để cho bọn học sinh phải yêu
thích như vậy? Tụi nó có phải quá khoa trương rồi không? Vô số lần, hắn
nghe lũ nhóc đó nói: Hễ ai đã từng tiếp xúc với Mộc Như Lam đều sẽ thích cô. Bọn họ, tất cả đều yêu quý cô.
Như vậy còn không khoa trương sao? Phải nói là quá khoa trương mới đúng. So với chuyện hắn nhìn thấy
ông nội mây mưa bảy lần trong một đêm còn khoa trương hơn. Thậm chí đến
đồng nhân dân tệ cũng còn có người ghét. Hắn thật vô cùng coi thường
chuyện này, nên mới thốt lên rằng, “Cùng cô ta mây mưa, cảm giác nhất
định không tệ.” Hắn cứ nghĩ, nếu có người hỏi tại sao, hắn sẽ trả lời,
“Vì loại con gái thoạt nhìn càng rụt rè, hiền lành thì khi trên giường
càng phóng đãng. Ông tôi bảo thế.” Chỉ tiếc, chưa kịp có người hỏi, Mộc
Như Sâm và Mộc Như Lâm đã lao vào đánh hắn.
Nghĩ tới đây, lại nhớ lại lời Mộc Như Lam vừa nói, hắn cảm thấy cả người không được tự nhiên, cực kỳ xấu hổ.
Mộc Như Lam chuẩn bị đồ ăn xong, ngẩng đầu lên, liền thấy khuôn mặt Lam
Nhất Dương biểu lộ như bị táo bón. Hắn ta nhìn cô, mà máu mũi chảy
xuống.
“…”
“Tôi đi đây.” Mộc Như Lam ném nắp hộp vào thùng rác, nói.
“Này.” Giọng nói nghèn nghẹn của Lam Nhất Dương vang lên.
Mộc Như Lam quay lại, ánh mắt nghiêm nghị lúc nãy đã thay đổi. Hiện tại, cô chỉ thấy, cả người Lam Nhất Dương đều không được tự nhiên.
Mộc
Như Lam nhìn hắn ta một hồi mà vẫn không thấy đối phương mở miệng. Vì
thế cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, mang đôi bao tay nhựa vào, cầm một
chiếc bô ra.
Lam Nhất Dương cố sức ngẩng đầu lên, nói, “Cô làm gì vậy?”
Mộc Như Lam cầm bô tới gần hắn, “Anh muốn đi vệ sinh mà?”
Lam Nhất Dương kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Mộc Như Lam xốc
chăn lên, cởϊ qυầи cho hắn. Lam Nhất Dương sợ hãi, vội vàng vươn tay
trái giữ chặt tay cô, che chỗ đũng quần, “Cô định làm gì?”
“Giúp anh đi tiểu.”
Lam Nhất Dương đỏ mặt, trừng mắt nhìn Mộc Như Lam, sắc mặt thay đổi không
ngừng. Trong lúc đầu óc hỗn loạn, cậu hét lên, “Chẳng lẽ tôi muốn đại
tiện cô cũng giúp sao?”
Mộc Như Lam nhướn mày, ánh mắt dần nghiêm nghị trở lại, “Bạn học Lam, tôi nghĩ là tôi cần phải nói cho anh biết,
sức nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn.”
Kiếp trước, Mộc Như Lam
là người cứng cỏi đến mức, dù có đem bầu trời đặt trên lưng, cô cũng
tuyệt đối không cúi đầu trước bất kì ai. Lúc đó, cô không giỏi nhẫn nại, cho nên mới rơi vào cái bẫy của Bạch Tố Tình. Kiếp này, tuy tính cách
đã bị bóp mép đến biếи ŧɦái, nhưng tính nhẫn nại của cô cũng vẫn không
tốt cho lắm. Có điều, nếu cô nhẫn nại đối với ai đó, thì người ấy phải
cẩn thận, đó chính là tín hiệu nguy hiểm. Bởi vì cô chỉ đặc biệt nhẫn
nại với những người mà mình muốn làm thành con rối.
Lam Nhất
Dương, kiếp trước không đắc tội với cô. Kiếp này cũng xem như là chưa
đắc tội. Cho nên, cô sẽ không vì tên nhóc này hét muốn ăn cả vỏ táo mà
ra tay. Dĩ nhiên, nếu hắn ta còn nói năng quá đáng, cũng chưa hẳn cô sẽ
bỏ qua…
Vừa bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Mộc Như Lam, Lam Nhất Dương liền xìu xuống. Hắn vốn không có ý đó, chỉ là không biết phải
phản ứng như thế nào. Vì vậy, sau khi Mộc Như Lam cất bô vào nhà vệ
sinh, rồi đi ra cửa, liền nghe thấy tiếng hắn rống lên, “Ngày mai tôi
muốn ăn canh gà!”
Bước chân của Mộc Như Lam chậm lại, cô nở một
nụ cười ấm áp, dịu dàng. Mái tóc đen nhánh mượt mà lay động, tuy chỉ
trong nháy mắt, nhưng dường như đã bắt mất hồn của Lam Nhất Dương.
Sau khi cửa phòng bệnh mở ra một hồi lâu, Lam Nhất Dương vẫn chưa kịp hoàn
hồn. Đợi đến lúc bừng tỉnh, hương thơm ngào ngạt của thức ăn khiến hắn
cũng trở nên vui vẻ. Nhưng chẳng được mấy giây, sắc mặt hắn lại thối
hoắc.
“Mẹ nó, không ai để ý thấy tay phải của ông bị thương sao? Đều đặt đồ ăn bên phải rốt cuộc là có ý gì đây chứ?”
…
“Về nhà thôi, chú Hải.” Mộc Như Lam mỉm cười nói với Trần Hải.
Trần Hải thấy Mộc Như Lam vui vẻ, cũng vui lây. Ông mở bản giao hưởng cô thích nghe, chậm rãi lái xe hướng về phía Mộc gia.
Mộc Như Lam tựa vào ghế, ngắm cảnh qua ô cửa sổ, nụ cười ấm áp nở rộ. Phảng phất trong ánh mắt cô, dường như thế giới vô cùng đẹp đẽ.
Mà sự thật đúng là rất đẹp. Thế giới sau khi cô sống lại, so với kiếp trước, đẹp hơn ngàn vạn lần.
Lam Nhất Dương, cái tên này, ban đầu khi mới nghe qua, Mộc Như Lam lờ mờ
cảm thấy có chút ấn tượng. Hồi sau, suy nghĩ cẩn thận một chút, cô mới
nhớ ra. Đó không phải là luật sư trong truyền thuyết, nổi tiếng cả thế
giới là đánh đâu thắng đó, Lam đại luật sư sao? Sau khi tốt nghiệp
Harvard, anh ta vừa bước vào giới luật sư thì liền nổi tiếng. Hắn ta là
một thiên tài, là truyền thuyết trong số các luật sư trẻ tuổi. Sau khi
cô chết, Lam Nhất Dương mới hai mươi ba tuổi. Bước chân vào giới luật sư một năm rưỡi, anh ta đã thắng liền ba vụ kiện vốn không có khả năng
thắng, ba chiến thắng lừng lẫy chưa từng có trong lịch sử.
Thì ra kiếp trước hắn ta đã từng học ở học viện Lưu Tư Lan sao? Nhưng mà, đó
là lúc Bạch Tố Tình còn chưa xuất hiện. A, thiếu chút nữa cô đã quên
mất, kiếp trước, cô chưa từng trải qua những chuyện này. Kiếp trước, cô
không phải là hội trưởng hội học sinh. Hơn nữa, năm mười sáu tuổi, cô
chỉ mới học năm một chứ không phải năm ba như bây giờ. Lúc đó, cô vội
vàng theo đuổi Âu Khải Thần, còn vô cùng tha thiết với hắn. Thế giới của cô lúc đó, chưa từng xuất hiện một Lam Nhất Dương.
Không đúng,
có lẽ thiếu chút nữa đã có một lần. Chính là trước khi chết một năm, cô
rốt cuộc cũng tìm được đầu mối về kẻ đã cưỡиɠ ɧϊếp mình, phát hiện hắn
chính là con trai của thị trưởng thành phố K. Lúc đó, cô liền cho những
người trong Mộc gia biết, lòng ôm hy vọng tràn trề. Nhưng mà, bọn họ vừa nghe thấy đó là con trai thị trưởng thì lập tức thay đổi sắc mặt, nói
rằng dân không đấu lại quan. Hơn nữa, còn không có bằng chứng rõ ràng,
chuyện cũng đã xảy ra vài năm, có kiện cũng không thắng nổi.
Cô
không cam lòng, vì vậy đều giữ lại tất cả chứng cứ hữu dụng. Cô nghĩ,
chỉ cần có thể mời được luật sư Lam Nhất Dương, anh ta nhất định sẽ
không sợ hãi quyền thế mà từ chối vụ án này. Cô nói cho người nhà biết,
chỉ vì muốn cho họ được vui vẻ. Thế nhưng thật không thể ngờ, cô còn
chưa kịp liên hệ với Lam Nhất Dương thì chứng cứ đã bị hủy, mà tình cảm
của cô với cái gia đình này cũng đồng thời bị bóp nát.
Bởi vì, người đã hủy chứng cứ, chính là đứa em trai cô hết lòng yêu thương – Mộc Như Sâm.