Chương 48: Một dao cẩu huyết + thông báo nhập V

Giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc chứng tỏ Mộc Như Lam không hề nói đùa.

Nhìn đôi mắt màu đen kia, Kim phu nhân không khỏi chột dạ. Đúng như Mộc

Như Lam nói, bà ta biết rất rõ nhân phẩm con trai mình... Nhưng chỉ chốc lát sau Kim phu nhân liền tức đỏ mắt, từ khi Kim gia phát tài đến nay,

chưa từng có một ai dám vô lễ với bà ta như vậy, thế mà bây giờ lại bị

một con nhóc quát vào mặt!

"Câm miệng! Thứ hồ ly tinh vô giáo dục! Mày có biết tao là ai không?!

Kiện con tao? Mày dám kiện con tao sao, mày nghĩ mày là ai hả?!" Kim phu nhân giận mất khôn, ấy vậy mà lại quên mất Mộc gia không những có thế

lực ngang Kim gia mà còn được Kha gia chống lưng, một Kim gia nho nhỏ

thì làm sao đối phó nổi? Người nói nam Kha bắc Hoắc là để đề cập đến sự

lớn mạnh của Kha gia.

Giáo dục?!

Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương vừa mới bước vào thì đã bị câu chửi của

Kim phu nhân đập vào tai, lửa giận ngay lập tức nổi lên. Mộc Như Lam

chính là bảo bối, là mạch máu của bọn họ, người khác nói một câu đã

khiến bọn họ khó chịu rồi, huống chi bà béo này còn dám mở mồm chửi

thẳng!

"Kim phu nhân!" Kha Uyển Tình lạnh lùng đi tới, Mộc Như Sâm ở phía sau

nhanh chóng chạy đến chỗ hai chị em đang đứng, Bạch Tố Tình thì chú ý

đến Kim phu nhân và Mộc Như Lam, trong mắt lóe lên một tia sáng mập mờ.

Chẳng ai chú ý đến Mặc Khiêm Nhân đứng khoanh tay tựa lưng lên vách

tường, thờ ơ theo dõi vở kịch. Dưới ánh đèn sáng ngời, phảng phất như

người đàn ông này đang tự tạo cho mình một thế giới riêng biệt, không có bất kỳ thứ gì được phép xâm nhập.

Kim phu nhân bị tiếng quát sắc nhọn của Kha Uyển Tình quát làm giật

thót, liền đáp lại bằng một ánh mắt chán ghét xen lẫn khinh bỉ. Thấy

thế, Kha Uyển Tình giận đến tái mặt, bà coi rẻ Kim gia nhà giàu mới nổi

là bởi vì Kha gia có gốc gác danh môn chuẩn mực. Nhưng một tiện nhân đến từ nông thôn thì lấy tư cách gì mà khinh bỉ bà?!

Kha Uyển Tình được giáo dục rất tốt, bà hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh rồi mới mở lời, "Kim phu nhân, chuyện con tôi và con bà đánh nhau cụ

thể diễn ra thế nào, chúng ta hãy xem qua băng ghi hình sau đó hẵng

quyết định. Bà cũng không thể làm ầm ĩ trong này mãi được, con gái tôi

có giáo dục hay không thì mọi người đều hiểu rõ, nhưng Kim phu nhân...

Hừ, chỉ cần nhìn bà la hét kêu gào là đủ biết trình độ đến đâu rồi!"

Kim phu nhân thì khinh bỉ Kha Uyển Tình tự cho mình thanh cao. Chẳng qua là may mắn được sinh ra trong gia đình giàu có thôi mà lúc nào cũng lên mặt xem thường người khác, nhìn phát ghét! Kha Uyển Tình là người Kha

gia, cuối cùng cũng phải gả vào Mộc gia nhà giàu mới nổi đấy thôi, có

hơn gì Kha gia bọn họ? Bây giờ còn dám nói bà ta vô giáo dục!

"Bà đây vô giáo dục đấy, thì sao? Mụ có giáo dục, con gái mụ cũng có

giáo dục, chẳng phải bây giờ đều vào thẳng cục cảnh sát cả hay sao?! Tôi nói cho mụ biết, có chết tôi cũng phải tống con mụ vô trại giáo dưỡng!"

Kha Uyển Tình tức khí đang muốn cãi lại thì bị Mộc Như Lam ngăn cản,

cũng đúng, cần gì phí thời gian đấu võ mồm với một mụ đàn bà chanh chua?

Hai người đánh nhau dưới sự theo dõi của camera vốn không phải là chuyện gì to tát. Chỉ tại Kim phu nhân chuyện bé xé ra to nên mới ầm ĩ như

vậy, vì thế Kha Uyển Tình được phép đưa Mộc Như Lâm rời khỏi đây.

Mộc Như Lam nắm tay hai đưa em đi theo Kha Uyển Tình chuẩn bị về nhà,

Kim phu nhân thẫn thờ nhìn cô gái có bóng dáng y hệt con mình, bà ta lảo đảo mấy bước, đột nhiên phát rồ giật lấy một con dao gọt hoa quả đặt

trên bàn làm việc gần đó, điên cuồng lao đến tấm lưng Mộc Như Lam. Tại

sao? Tại sao con gái bà ta mất tích, còn con gái người khác lại được

sống vui vẻ?! Dựa vào đâu!

Không ai ngờ người phụ nữ này lại hành động đột ngột như vậy, khoảng

cách quá ngắn, tốc độ quá nhanh, những cảnh sát đứng xung quanh không

thể nào ngăn kịp. Mộc Như Lam nghe tiếng động thì quay đầu lại, nhìn

thấy dao nhỏ phản chiếu ánh sáng lạnh thấu xương, cô nhanh nhẹn đẩy Mộc

Như Sâm và Mộc Như Lâm ra, bản thân định lùi về sau nhưng bất ngờ có một thứ gì đó đẩy cô về phía con dao của Kim phu nhân!

Trong khoảnh khắc ấy, lưỡi dao đâm tới.

Máu tươi bắn ra từng giọt đỏ thẫm.

Mộc Như Lam kinh ngạc nhìn tấm lưng trước mặt, hương bạc hà lành lạnh

xông vào cánh mũi, thấu tận ruột gan. Giây tiếp theo, cô lách mình rời

khỏi vị trí an toàn, bước vòng qua thân hình đã bất ngờ che chắn kịp

thời cho mình, "Anh ổn chứ? Có làm sao không?"

Tay Mặc Khiêm Nhân đầy máu vì chặn lưỡi dao của Kim phu nhân. Bà ta lúc

này đang ngồi ngây người, nhìn máu tươi tí tách in từng vết từng vết lên mặt sàn.

"Không sao," Hắn thản nhiên trả lời, tựa như thương tích trên tay chỉ là một vết muỗi đốt.

Mộc Như Lam lấy ra một chiếc khăn màu trắng, giữ lấy bàn tay đang định né tránh, "Đừng nhúc nhích."

Mặc Khiêm Nhân nhíu mày, hắn ghét chạm vào người khác, đồng thời cũng

ghét bị người khác chạm vào. Mặc Khiêm Nhân luôn lấy riêng cho mình phần thức ăn ưa thích, vì hắn sợ người khác sẽ dùng đôi đũa bẩn thỉu đầy

phản cảm để chạm vào, thế nhưng cô gái này là ngoại lệ.

Khăn tay trắng mềm mại bọc lấy vết thương sâu nơi lòng bàn tay rắn chắc, cô gái tựa hồ như sợ hắn bị đau, nhẹ nhàng thổi phù phù, hoàn toàn phớt lờ Kim phu nhân, có thể thấy Mộc Như Lam coi trọng ơn nghĩa hơn là oán

thù.

"Lam Lam! Lam Lam không sao chứ!" Đám người Kha Uyển Tình bị biến cố đột ngột này dọa phát hoảng, một lúc sau mới phản ứng lại, thấy Mộc Như Lam vẫn bình yên thì thở phào nhẹ nhõm. Phát hiện ra Mặc Khiêm Nhân, Kha

Uyển Tình có hơi giật mình, bây giờ mới để ý ở đây có một chàng trai lợi hại, có điều, hiện không phải lúc truy xem hắn là ai.

Tất nhiên Kha Uyển Tình sẽ không bao giờ bỏ qua cho Kim phu nhân, người

lớn ngồi bên trong bàn bạc giải quyết, còn mấy đứa nhỏ thì chờ ở bên

ngoài.

"Anh thật sự không cần tôi đưa đến bệnh viện sao?" Mộc Như Lam cúi người hỏi Mặc Khiêm Nhân, đôi mắt trong suốt xinh đẹp lo lắng nhìn hắn chiếc

khăn tay đã bắt đầu nhiễm đỏ. Nét mặt chân thật của cô khiến Mặc Khiêm

Nhân không tài nào nhìn ra được, cô đang diễn kịch hay là đang thật lòng lo lắng.

Mặc Khiêm Nhân nhìn cô một cái thật sâu rồi đạp cần ga lái nhanh ra đường lớn, bóng xe đen nhòe dần dưới ánh đèn đường...

Đến khi không còn nhìn thấy gì nữa, Mộc Như Lam mới xoay người nhìn Mộc

Như Sâm Mộc Như Lâm, không biết có phải là ảo giác do ánh đèn mờ gây nên hay không, nhưng cô thấy đôi mắt cả hai đang đỏ lên.

Mộc Như Lam mỉm cười, dịu dàng xoa đầu hai đứa em, "Không sao cả."

"Chị..." Mộc Như Sâm mím môi ghì chặt lấy Mộc Như Lam, trong mắt tràn

đầy sự tự trách vào phiền muộn, tại sao luôn để chị bảo vệ? Rõ ràng đã

quyết sẽ bảo vệ chị thật tốt, tại sao lúc nào cũng là chị bảo vệ bọn

họ?!

Mộc Như Lâm cúi đầu đứng ở một bên, nắm đấm siết chặt đến mức chuyển màu trắng bệch, móng tay găm sâu thật sâu vào da thịt.

Mộc Như Lam trấn an bọn họ, đôi môi nở nụ cười nhu hòa ấm áp, ánh nhìn

trong trẻo xuyên qua bả vai hai thiếu niên rồi dừng trên người Bạch Tố

Tình – kẻ đang ảo não nghĩ về chuyện bị Mặc Khiêm Nhân phát giác, đôi

mắt đen thoáng chút thâm trầm quỷ dị...