Chương 44: Sở thích chết tiệt

Cúp điện thoại, Bạch Tố Tình ưu sầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn neon sặc

sỡ hắt lên khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, làm nổi bật sự nhu nhược bất lực, thế nhưng ánh mắt cô ta lại kiên cường lạ lùng, tựa như một bông sen

trắng thuần khiết nở rộ giữa vũng bùn.

Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu.*

*Câu thơ trong bài Ái liên thuyết của Chu Đôn Di, dịch nghĩa là "mọc từ

bùn lầy mà không nhuốm bẩn, tắm trên nước trong mà chẳng lẳиɠ ɭơ."

Chàng trai ngồi đối diện rốt cuộc không kiềm lòng được nữa, đứng dậy đi

tới, đôi mắt phản chiếu nửa gương mặt của Bạch Tố Tình, "Tiểu thư, cô

không ngại để tôi ngồi đây chứ?"

Bạch Tố Tình cơ hồ hơi giật mình, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng gật

đầu rồi gấp lại chiếc máy tính rẻ tiền mà cô ta dự định sẽ ném xuống

sông trên đường về, "Mời anh."

Dáng vẻ nhanh chóng muốn rời đi của Bạch Tố Tình khiến Chu Tô Luân cảm

thấy sốt ruột, vội vàng nói, "Tiểu thư có thể làm bạn với tôi không? Tôi tên Chu Tô Luân, là con trai của Chu thị trưởng."

...

Mộc Như Lam kinh ngạc nhìn điện thoại, Kha Uyển Tình ngồi trên sô pha thấy thế thì kỳ quái hỏi, "Lam Lam, làm sao vậy?"

Mộc Như Lam vừa lo lắng vừa nghi hoặc đáp, "Giọng của Tình Tình nghe có

vẻ rất ủy khuất, em ấy nói sẽ về nhà rửa chén gì gì đó... Con đâu có bảo em ấy rửa chén đâu?" Cô nhìn về phía phòng bếp, Lâm tẩu đã quét dọn

tươm tất đâu vào đấy, bát đũa cũng đã sạch sẽ nằm trên kệ rồi, Bạch Tố

Tình còn muốn rửa cái gì? Hơn nữa, từ bao giờ mà nhà họ bắt một chủ nhân phải tự mình rửa chén?

Kha Uyển Tình nghe xong, suy nghĩ vài giây thì sắc mặt liền trầm xuống,

trò xiếc này đã cũ rích rồi! Xung quanh Bạch Tố Tình lúc đó hẳn là có

người, cô ta nói vậy chẳng phải là cố tình bôi nhọ thanh danh Mộc Như

Lam và Mộc gia bọn họ sao? Về nhà rửa chén. Về nhà rửa chén cơ đấy! Ở

thành phố K ai mà không biết sản nghiệp Mộc gia lớn đến chừng nào, dám

bịa chuyện rằng một tiểu chủ nhân ở tạm phải đi rửa chén?!

"Mẹ?" Mộc Như Lam mơ hồ nhìn Kha Uyển Tình.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, bà cố nén giận mà xoa tay cô,

"Không có gì, Lam Lam học bài một lát rồi ngủ đi, kỳ trung khảo này đem

kết quả tốt về khoe mẹ, nhé?"

"Vâng," Mộc Như Lam nhu thuận gật đầu rồi đứng dậy đi lên lầu, đôi môi

nở một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt trong veo như ngọc lưu ly ôm lấy hai

viên ngọc trai đen tinh tế.

Chờ đến khi Mộc Như Lam đã khuất hẳn sau chỗ rẽ, ngọn lửa giận của Kha

Uyển Tình mới vỡ òa, bà tức tối đập tay lên ghế sô pha, khuôn mặt hiền

hòa hoàn toàn biến mất, "Con nhỏ ti tiện kia, tôi đối xử với nó như con

gái ruột mà cuối cùng nó lại dám tị nạnh với Mộc Như Lam đến mức đó! Hôm nay bôi nhọ thanh danh Mộc Như Lam, rồi ngày mai tính hủy hoại tương

lai của Mộc Như Lam chắc?!"

Mộc Như Lam là bảo bối mà Kha Uyển Tình luôn nâng niu hết mực. Bà có thể ưỡn ngực đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ từ các phu nhân trong giới thượng

lưu, quan hệ trải rộng ra cả nước ngoài, chuyện làm ăn phát triển không

ngừng, tất cả đều nhờ Mộc Như Lam – người được quốc gia coi trọng. Mộc

Như Lam đã trở thành suối nguồn hãnh diện của Kha Uyển Tình, một kẻ mới

từ nước ngoài về thì làm sao so sánh được?

Mộc Chấn Dương cau mày, trong tâm trí hiện lên dáng vẻ mảnh khảnh đáng

yêu của Bạch Tố Tình, "Bà có suy nghĩ nhiều quá không? Có lẽ là hiểu

nhầm thôi?" Một đóa sen trắng không sống nổi nếu không tựa vào người

khác thì làm sao có thể chua ngoa như Kha Uyển Tình nói?

"Hiểu lầm?!" Kha Uyển Tình giận đến mức bật cười, "Hiểu lầm cái gì mà

khi Mộc Như Lam hỏi bao giờ nó về, nó lại đáp sẽ về rửa chén bằng cái

giọng oan ức đáng thương? Nó sống ở Pháp từ nhỏ, tứ cố vô thân, ngoại

trừ diễn kịch cho người ta xem thì còn làm được trò trống gì? Mộc Chấn

Dương, tôi nói cho ông biết, ông chỉ có độc nhất một đứa con gái là Lam

Lam thôi, đừng có vì Bạch Tố Tình một tiếng thúc thúc, hai tiếng thúc

thúc mà giao cả linh hồn cho nó rồi nhận tặc làm nữ! Nếu không thì đừng

trách tôi không nể mặt!" Dứt lời, Kha Uyển Tình ngay lập tức bỏ đi.

Mộc Chấn Dương ngồi trên sô pha, sắc mặt tái mét, bàn tay cầm báo nổi lên từng đường gân xanh.

...

Lúc Bạch Tố Tình về đến nhà là vừa y mười một giờ đêm, trong đại sảnh

vắng tanh không một bóng người, chỉ còn mỗi mình Chu Phúc đang đợi cô

ta.

"Chu thúc thúc," Bạch Tố Tình ngại ngùng mỉm cười gọi một tiếng, thấy ông lạnh mặt không đáp thì định đi lên lầu nghỉ ngơi.

"Bạch tiểu thư," Chu Phúc đột nhiên gọi giật lại.

"Vâng?" Cô ta ngoái đầu hỏi.

Chu Phúc bình tĩnh nhìn Bạch Tố Tình, "Cô muốn rửa chén phải không? Phu

nhân không ngờ Bạch tiểu thư lại có sở thích rửa chén nên quả thật rất

áy náy, Bạch tiểu thư đến ở trong Mộc gia nhiều ngày rồi mà bà ấy không

phát hiện ra, Bạch tiểu thư chịu đựng vất vả rồi. Phu nhân đã quyết định từ giờ trở đi chén bát trong nhà đều do Bạch tiểu thư rửa, cô sẽ không

phải ủy khuất vì không được rửa chén nữa đâu."

Bạch Tố Tình đơ ra vài giây, dù rất khó chịu nhưng cô ta vẫn mỉm cười

trả lời, "Thì ra là vậy, cháu biết rồi ạ, cảm ơn phu nhân nhiều."

Chu Phúc đi đến nhà bếp, hơi khom lưng, "Mời Bạch tiểu thư vào, tôi chờ cô rửa xong rồi mới về khu nhà nhân viên nghỉ ngơi."

Bạch Tố Tình siết tay, chậm rãi bước vào trong. Trước mặt là một cái

chậu màu đỏ, lớn đến mức có thể dùng cho trẻ con tắm rửa. Bát đũa đựng

bên trong gần như trán cả ra ngoài, nhơ nhớp đầy mỡ. Váng dầu trắng nổi

lềnh phềnh trên mặt nước, nhiều thứ hương vị trộn lẫn vào nhau, khó khửi vô cùng.

Nắm đấm của Bạch Tố Tình càng siết chặt hơn, nhưng bề ngoài vẫn nhẫn nhịn, "Trong nhà có khách ạ? Sao mà nhiều bát đũa như vậy?"

Sắc mặt Chu Phúc vẫn bình tĩnh như không, ông thản nhiên trả lời, "Trong nhà không có khách, khi phu nhân hay biết sở thích rửa chén của Bạch

tiểu thư thì Lý tẩu đã dọn nhà bếp xong hết rồi. Phu nhân sợ Bạch tiểu

thư không vui nên đã bảo đem toàn bộ chén đũa bẩn của người hầu lại

đây."

Người hầu Mộc gia thường mang theo cả gia đình tới phục vụ, họ sống

trong một khu nhà nhỏ bên ngoài biệt thự Mộc gia dưới sự cho phép của

Kha Uyển Tình, thứ nhất là vì tuân theo quy tắc của Kha gia, thứ hai là

để đảm bảo lòng trung thành của những người hầu biết khá nhiều bí mật

này. Chu Phúc và Lý tẩu đều sống ở đó, bữa ăn của người hầu lúc nào cũng trễ hơn chủ nhân, vả lại bọn họ còn có thói quen ăn khuya nên chén bát

một khi dồn lại sẽ thành cả đống lớn như Bạch Tố Tình đang thấy.

Người hầu?!

Bạch Tố Tình không giữ nổi vẻ mặt ôn hòa nữa, cô ta ngồi xổm xuống cạnh

bồn rửa, "Găng tay ở đâu?" Chẳng cô gái nào muốn dính phải thứ dầu mỡ

bẩn thỉu như thế này.

Chu Phúc nói, "Ngại quá, Bạch tiểu thư, nhà bếp là do Lý tẩu phụ trách.

Bà ấy nói mang găng tay55 rửa chén rất mất thời gian vả lại cũng không

sạch, cho nên nhà bếp không có găng tay," Ông liếc nhìn đồng hồ trên

tay, "Xin Bạch tiểu thư nhanh tay một chút, giờ tan tầm của tôi là mười

một98 giờ, bây giờ đã mười một giờ năm phút rồi."

Bạch Tố Tình cố gắng chịu đựng trận lửa giận thiêu đốt, phẫn nộ đến run

cả người. Hai bàn tay cô ta run run chạm vào đống bát đũa, ở nước Pháp,

tuy g27ia đình không mấy khá giả nhưng cô ta chưa bao giờ phải đυ.ng đến

mấy thứ này!

Mộc-Như-Lam!

Đôi mắt hung ác của Bạch Tố Tình tràn ngập thù hận, dù toàn bộ đều là

chủ ý của Kha Uyển Tình và Chu Phúc nhưng cô ta vẫn cố tình đổ hết lên

đầu Mộc Như Lam.