Lễ kỷ niệm thành lập
trường chấm dứt vào khoảng năm giờ chiều, thế nhưng đối với các học
sinh, đây mới là thời điểm bắt đầu thật sự. Ngày hôm nay học viện cho
phép mọi người ở lại đến tận mười giờ tối, trong khoảng thời gian đó tha hồ bày trò chơi, đốt lửa trại,… Mộc Như Lam vốn không muốn tham gia, cô không thích những nơi đông đúc. Khỗ nổi Mộc Như Sâm cứ nhõng nhẽo đòi
cô vào, thế là đành phải chiều theo.
Có Mộc Như Lam, đám đốt lửa
trại càng thêm náo nhiệt. Sân bóng rổ B toàn những người là người. Ở bên ngoài, học sinh đua nhau mở hàng đồ nướng hoặc trò chơi. Có điều, những cậu ấm cô chiêu ham vui này sao có thể làm hết trách nhiệm trông coi
hàng quán, thế nên chẳng bao lâu sau đó, tất cả đều bỏ đi khiêu vũ.
Lúc Mặc Khiêm Nhân nói muốn trở lại học viện Lưu Tư Lan, Lục Tử Mạnh liền
khinh bỉ chạy đi chơi riêng. Mặc Khiêm Nhân ngay từ nhỏ đã đặc biệt. Khi bọn họ ăn chơi đàn đúm, hắn thu mình đọc sách trong thư viện; khi bọn
họ tốt nghiệp đại học, hắn đã bắt đầu phân tích tâm lý những tên tội
phạm trong ngục. Vì vậy, Mặc Khiêm Nhân chỉ có duy nhất một người bạn là Lục Tử Mạnh, còn lại không ai muốn tiếp xúc với Mặc Khiêm Nhân, bởi vì
bọn họ không có gan mở miệng trước mặt hắn, chỉ cần vừa buông một câu
nói dối, Mặc Khiêm Nhân sẽ lập tức nhìn ra.
Quả thật làm người ta không biết giấu mặt vào đâu.
Dưới bầu trời đêm, lửa trại bập bùng cháy, chiếu sáng toàn bộ sân bóng.
Tiếng nhạc rộn ràng bất chợt vang lên, mọi người nghe thấy thì vây quanh lại vui vẻ khiêu vũ. Mộc Như Lam định lánh ra ngoài, còn Mặc Khiêm Nhân thì bất ngờ bị nam sinh đứng cạnh kích động thúc người đẩy vào trong
đám đông.
Một tiếng “phịch” trầm đυ.c, Mộc Như Lam ngã vào trong lòng Mặc Khiêm Nhân.
L*иg ngực đột nhiên trở nên nặng nề, Mặc Khiêm Nhân theo phản xạ muốn đẩy cô ra, thế nhưng lại bị người đứng sau đẩy tới, mà Mộc Như Lam cũng cùng
lúc rơi vào hoàn cảnh tương tự, nhất thời hai người không có cách nào
tách khỏi nhau, ngược lại gần càng thêm gần.
Khoang mũi Mặc Khiêm Nhân tràn ngập mùi hương tươi mát của Mộc Như Lam, ấy vậy mà thân thể
ưa sạch sẽ đến nghiêm trọng này lại không có cảm giác ghét bỏ. Gò má Mộc Như Lam áp sát vào ngực trái của hắn, bên tai là từng nhịp đập vững
vàng của trái tim người đàn ông, mùi hương bạc hà xa lạ quanh quẩn trong không khí.
Thấy đám đông mỗi lúc một nhốn nháo, Mặc Khiêm Nhân
dắt tay Mộc Như Lam len lỏi giữa những khoảng trống nhỏ hẹp, tới khi ra
được đến nơi tương đối ít người thì mới buông tay.
“Không có bị
gì chứ?” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn Mộc Như Lam bằng đôi mắt sắc bén
như xuyên thấu vạn vật, đôi mắt mà không một kẻ dối trá nào dám đối
diện.
Mộc Như Lam xoa xoa cổ tay, ngẩng đầu nhìn người đàn ông
cao lớn trước mặt, hắn ta xoay lưng về phía đám lửa, gương mặt dễ nhìn
chìm trong bóng tối, mông lung và mờ ảo.
Cô dịu dàng mỉm cười, “Không sao, cảm ơn tiên sinh.”
Mặc Khiêm Nhân không đáp, chỉ yên lặng nhìn cô, ánh nhìn chuyên chú hệt như mỗi lần hắn nghiên cứu ảnh chụp tội phạm.
Mộc Như Lam cũng không mấy chú ý, cô dời mắt về hướng đám đông đang vây
quanh ngọn lửa trại, bức tường người dày đặc khiến cô không tài nào nhìn vào bên trong. Sao đột nhiên bọn họ lại kích động như thế nhỉ? Mộc Như
Lam suy nghĩ một lúc rồi hai mắt sáng lên. Suýt nữa thì quên mất, cô
nghe nói tối nay có tổ chức thi khiêu vũ giữa các học sinh, hẳn là đã
bắt đầu rồi. Nhưng bọn họ xông xáo nhiệt tình như vậy, không biết phần
thưởng là cái gì đây? À, phải…
“A a a a a! Tớ nhất định phải thắng! Tớ muốn hẹn hò với Âu thiếu!” Một cô gái kích động hét to.
“Tôi muốn hẹn hò với hội trưởng!” Một âm thanh kích động khác vang lên, kéo theo một tràng dài tranh luận.
“Cậu dẹp đi! Hội trưởng làm sao có thể hẹn hò với cậu! Phải với tôi mới đúng!”
“Tôi tôi tôi!”
“…”
Phải rồi, cặp nam nữ chiến thắng có thể hẹn hò nguyên một ngày với bất kỳ ai mà mình thích, phần thưởng thú vị này là đề xuất của bộ tuyên truyền,
không ngờ được hưởng ứng nhiệt liệt như vậy. Chẳng trách tối nay học
sinh tập trung đông vô cùng, lại còn kích động đến thế.
Nghe thấy bản thân trở thành phần thưởng mà bao nhiêu nam sinh tranh giành, Mộc
Như Lam bất đắc dĩ cười, thật là một đám vô lại đáng yêu…
Mặc
Khiêm Nhân hiển nhiên cũng chú ý tới điều đó, hắn nhếch khóe môi, “Mộc
tiểu thư quả thật được hoan nghênh ở học viện Lưu Tư Lan.”
Mộc Như Lam giật mình, hơi nghi hoặc hỏi, “Anh là…?” Rất nhiều người biết cô, nhưng cô lại không thể biết nhiều như vậy.
Mặc Khiêm Nhân chìa bàn tay ra, “Mặc Khiêm Nhân.”
Cô cũng đưa tay nắm lấy, “Mộc Như Lam. Xin chào.”
Hai người bắt tay, tựa như một lần giao phong. Ngón tay của Mặc Khiêm Nhân
trong chớp mắt chạm vào toàn bộ bàn tay Mộc Như Lam, trắng trẻo, mịn
màng, không có lấy một vết trầy xước. Hắn hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm
vào gương mặt cô.
Mộc Như Lam không nhận ra hành động kỳ quái mà
Mặc Khiêm Nhân vừa làm, trên thực tế, hầu như không ai có thể nhận ra,
bởi vì động tác của hắn thật sự rất lão luyện, không đem lại bất kỳ cảm
giác lạ nào, chẳng khác gì một cái bắt tay vô cùng vô cùng bình thường.
Một giây sau, cả hai người đồng loạt buông tay. Mộc Như Lam vẫn mỉm cười
khả ái như trước, không hề bất mãn với ánh nhìn gắt gao của Mặc Khiêm
Nhân.
“Mặc tiên sinh chắc không phải là người của thành phố K?” Cô thân thiện trò chuyện như thể hắn là bạn bè.
“Làm sao cô biết?” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên đáp lại.
“Mặc tiên sinh trông không giống dân thường, mà giới thượng lưu trong thành
phố K không hề có Mặc gia,” Kể cả trên phạm vi toàn quốc cũng không có.
“Cô nhìn nhầm rồi,” Mặc Khiêm Nhân cúi đầu đối mặt với cô, “Trên đời này có rất nhiều kẻ biết cách dùng vẻ ngoài để lừa gạt thế gian, mà số người
ngu xuẩn bị vẻ ngoài lừa gạt cũng không ít.”
Nụ cười của Mộc Như
Lam ngày càng nồng đậm, “Đúng vậy. Thế giới này a, kẻ lừa đảo nhiều lắm, cho nên phải tự bảo vệ mình thật tốt mới không bị những kẻ đó lừa lấy
mất thứ quan trọng,” Có vài chuyện, phải tự mình trải nghiệm mới có thể
hiểu được.
Đáy mắt Mặc Khiêm Nhân xẹt qua một tia sáng thâm trầm.
Là nhìn nhầm thật sao?