Thiên tính của tất cả mọi người là nếu đồ của mình đột nhiên bị kẻ khác dòm ngó đến, trong
nháy mắt nó sẽ từ một món đồ không đáng một xu vụt trở thành trân bảo
quý giá.
Mộc Như Sâm đang chuẩn bị lên lầu tắm rửa, nghe đến câu
nói của Mộc Như Lâm thì dừng bước, nhíu mày nhìn về phía đứa em trai
song sinh, “Chú vừa mới nói cái gì?”
“Còn cần em lặp lại nữa sao? Việc gì phải phí thời gian như vậy hả Sâm? Anh không hứng thú nữa thì
đừng đứng ngáng đường, em cũng thích Kim Mạt Lỵ,” Mộc Như Lâm thản nhiên nói, trong đôi mắt xẹt qua một tia u tối.
Mộc Như Sâm Lập tức
phản đối, “Ai nói anh không thích? Chú đừng có xen vào, Chu Nhã Nhã là
của anh!” Cậu tuyên bố theo đuổi Chu Nhã Nhã trước mặt nhiều bạn bè như
vậy, nếu giữa chừng bị Mộc Như Lâm giành mất, mặt mũi của cậu biết giấu
vào đâu đây?
“Đến cả quà sinh nhật anh còn chưa chuẩn bị thì còn đòi tán tỉnh kiểu gì?”
“Hừ!” Mộc Như Sâm phiền chán gãi đầu, chợt hai mắt sáng lên, “Xin chị Lam một con rối tặng cho cô ấy là được,” Rối của chị con nào cũng rất tinh xảo, lại sống động như thật.
“À…” Mộc Như Lâm nhớ lại mấy con rối trong tủ kính, quả thật rất đẹp, đem tặng sinh nhật con gái là phù hợp nhất.
Nhìn bóng dáng Mộc Như Sâm thoải mái đi lên lầu, ánh mắt của Mộc Như Lâm
càng thâm trầm hơn. Đúng rồi đấy, cứ thế tiếp tục đi, tiếp tục ngoan
ngoãn theo đuổi Chu Nhã Nhã đi, đừng có bám dính lấy chị ấy, đừng chỉ
đem một mình chị ấy đặt trong tim, nếu không… sớm muộn cũng có một ngày
mọi chuyện trở nên tồi tệ đến mức không cứu vãn được. Cậu muốn thay anh
trai đạp chết cái mầm tai hoạ này! Cũng đồng thời nhắc nhở bản thân…
Tình yêu biếи ŧɦái này không được phép tồn tại!
Kim Mạt Lỵ đã từng nói với cậu như thế, không biết từ lúc nào cậu bị cô ta
phát hiện ra. Sau đó cô ta bắt đầu dây dưa bám lấy cậu, nói rằng muốn
giúp cậu cắt đứt cái loại tình cảm biếи ŧɦái đó. Cậu thẹn quá hoá giận
tát cô ta một cái, cuối cùng lại tạo thành nhược điểm để cảnh sát bắt
bớ.
Nhưng nhờ có Kim Mạt Lỵ, cậu mới phát hiện vì sao mình lại có ham muốn độc chiếm bất thường đến đáng sợ đối với chị gái ruột. Có lần
cậu không khống chế được bản thân, bất giác đặt hai tay lên cổ Mộc Như
Sâm khi anh ta đang ngủ, lúc cậu kịp thời tỉnh táo lại thì đã hãi hùng
toát mồ hôi lạnh.
Tình yêu biếи ŧɦái này không được phép tồn tại… Nếu như chị biết, nhất định sẽ bị dọa sợ, chị ấy chắc chắn sẽ không
cách nào chấp nhận nổi, chắc chắn sẽ rời xa bọn họ. Vì thế, cậu tuyệt
đối không làm bất cứ chuyện gì khiến chị đau lòng, tuyệt đối không!
…
Mười giờ hơn, Mộc Như Lam mới cùng Kha Uyển Tình trở về. Ở phía sau, Trần
Hải phụ Mộc Chấn Dương xách đồ cho hai mẹ con. Nghỉ một chút, họ lại đi
bố trí phòng ở cho thành viên mới sắp đến, xong được một nửa, Kha Uyển
Tình đã bảo Mộc Như Lam đi học bài.
Buổi tối ngày hôm sau, ngoại
trừ Mộc Như Sâm đi dự tiệc sinh nhật Chu Nhã Nhã, bốn người còn lại mặc
quần áo chỉnh tề, trong lòng có đủ loại cảm xúc, cùng chờ đợi thành viên mới của gia đình mình.
Bảy giờ đúng, người kia đến.
Một
thân váy liền màu trắng, một mái tóc nâu gọn gàng, mặt trái xoan xinh
đẹp, đôi mắt to tròn long lanh, cô gái nhỏ tuy phong độ không bằng tiểu
thư quyền quý, nhưng lại thắng thế về phần đáng yêu điềm đạm. Đoá sen
trắng mong manh luôn làm cho người ta có cảm giác muốn che chở.
Tên cũng như người, không phải sao?
Bạch Tố Tình a.
Kiếp trước, Mộc Như Lam đã bị cái dáng vẻ yếu đuối này che mắt.
Cô đưa mắt quan sát, Mộc Chấn Dương đang ngắm Bạch Tố Tình, trên mặt tràn
đầy yêu thích. Người đàn ông này bị Kha Uyển Tình áp chế đã lâu, cực kì
yêu những đoá tiểu bạch hoa dễ thương nhu nhược chỉ có thể dựa vào đàn
ông mà sống. Nếu không phải do ngại thế lực Kha gia quá lớn mạnh, phỏng
chừng ông ta đã tự kiếm cho mình vài bông hoa như thế.
Kha Uyển
Tình thì ngược lại, bà thuộc tuýp người mạnh mẽ, gặp những cô gái ôn nhu yếu đuối như vậy sẽ không có ấn tượng tốt, nhưng vì đây là con của bạn
tri kỷ của bà, bà yêu ai yêu cả đường đi.
“Là Tình Tình phải
không? Hoan nghênh cháu đến đây, dì là dì Kha,” Kha Uyển Tình vừa thấy
Bạch Tố Tình xuống xe thì vội vàng đi đến, đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng
thật ngoan hiền.
Mộc Như Lam và Mộc Như Lâm lẳng lặng đứng một
bên xem bố mẹ ân cần hỏi han người mới, đến khi cùng ngồi vào bàn ăn mới có chân nói.
Bạch Tố Tình nhút nhát trò chuyện với hai vợ chồng
Mộc gia, một lúc sau mới dám nhìn sang hai người một nam một nữ đồng
trang lứa, nhỏ giọng nói, “Xin chào.”
Kha Uyển Tình lúc này mới
nhớ tới, vội nói, “Đây là đứa con thứ ba của dì, tên Mộc Như Lâm, nó
bằng tuổi cháu. Còn đây là con gái bảo bối của dì – Mộc Như Lam, lớn hơn cháu một tuổi. Sau này học hành có gì khó hiểu thì cứ hỏi chị, Mộc Như
Lam không thua kém gì giáo viên dạy phụ đạo đâu,” Kha Uyển Tình nói xong thì tự hào nhìn Mộc Như Lam, cô dịu dàng mỉm cười đáp lại.
Chú ý điểm này, Bạch Tố Tình hơi nheo mắt, sau đó ngượng ngùng cười với Mộc Như Lam, “Từ nay xin được chị chiếu cố nhiều hơn.”
Mộc Như Lam nhẹ nhàng gật đầu, ôn hoà nói, “Về sau cũng xin chiếu cố nhiều hơn, em gái.”
Đôi mày ẩn dưới lớp tóc của Bạch Tố Tình nhíu lại, không hiểu sao cô lại
cảm thấy rất khó chịu. Chắc nhầm thôi, đứa con gái tên Mộc Như Lam này
trông cũng không khó đối phó, theo tư liệu điều tra được thì cùng lắm
chỉ là loại mọt sách tốt bụng.
Lý tẩu rất nhanh đã bưng đồ ăn
lên. Kha Uyển Tình gắp cho Mộc Như Lam một miếng thịt, “Ăn nhiều thịt
một chút, trông con gầy quá,” Hỏi han con gái người khác xong thì bảo
bối nhà mình vẫn là quan trọng nhất.
Mộc Chấn Dương cũng gấp cho
Bạch Tố Tình một miếng rau. Bạch Tố Tình thầm ghét bỏ, ai thèm miếng rau của ông, gớm muốn chết, nói cho cùng thì chủ nhân Mộc gia là Kha Uyển
Tình chứ không phải Mộc Chấn Dương!
Cô ta đột nhiên nhìn về đĩa tôm, thỏ thẻ, “Đây là món mà mẹ thích nhất…”
Sự chú ý của Kha Uyển Tình lập tức bị dời đi, bà an ủi Bạch Tố Tình. Cô ta lập tức hoàn hồn, vờ lắc đầu ra vẻ kiên cường, khóe mắt lại hồng hồng.
Bộ dạng đó, không thể không thừa nhận là đã đánh vào tim hai người lớn
ngồi cạnh, dễ dàng khiến bọn họ phải quan tâm lo lắng đến cô ta.
Mộc Như Lâm thấy vậy thì thiện cảm dành cho Bạch Tố Tình tụt xuống âm. Vốn
cậu đã không đồng ý để một đứa con gái xa lạ ở nhờ trong nhà, bây giờ
lại còn nhìn thấy cô ta đoạt đi sự quan tâm đáng lẽ thuộc về Mộc Như
Lam, bàn tay cậu vô thức siết chặt đôi đũa.