Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 14: Đây là thiên sứ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thứ bảy, người đến

người đi trên đường luôn đông đúc hơn mọi khi, Mộc Như Sâm sợ lạc mất

chị, nắm chặt tay cô không rời. Cặp nam thanh nữ tú bước đến đâu, người

đi đường quanh đó lại không khỏi ghé mắt liếc nhìn, trong lòng nghĩ, quả là một cặp đôi xinh đẹp.

Vì mục đích là chọn quà sinh nhật nên

hai người chủ yếu chỉ dạo quanh các hàng bán tặng phẩm. Dọc đường đi,

Mộc Như Sâm liên tục quên mất mục đích này, cứ không ngừng lôi kéo Mộc

Như Lam, đến độ kéo vào một cửa hàng thời trang. Mộc Như Sâm nhìn vào bộ trang phục trên người ma-nơ-canh, kích động nói: “Chị, chị mà mặc cái

áo này thì sẽ đẹp lắm cho mà xem!”

Mộc Như Lam bất đắc dĩ nhìn

giá tiền, tận ba ngàn tám trăm nhân dân tệ. Mặc dù ở nhà cũng có vài bộ

có giá trị xấp xỉ như thế, nhưng bọn họ vẫn còn là học sinh, tiền tiêu

vặt có hạn, hơn nữa quần áo cô vẫn còn rất nhiều, không định mua thêm.

“Chị, chị cứ đi thử đi, em chắc chắn nhìn rất đẹp!”, Mộc Như Sâm hệt như con

chó nhỏ, hai mắt sáng lên nhìn cô, ý đồ lấy lòng quá rõ ràng, nhưng lại

vô cùng đáng yêu. Nhân viên cửa hàng bên kia che miệng cười khẽ, thật là một đôi tình nhân khiến người ta ghen tị.

Mộc Như Lam đành gật đầu, vừa mới đưa tay định lấy bộ trang phục kia thì bị một bàn tay khác nhanh hơn giành trước.

“Nhã Nhã, cậu nhìn nè, bộ này rất hợp với cậu!”, Cô gái cầm quần áo hưng phấn vẫy tay với một người đứng cách đó không xa.

Mộc Như Sâm thấy thế, đôi mày nhất thời chau mày, “Này, làm gì vậy hả? Rõ ràng là chúng tôi chọn nó trước.”

Cô gái kia lúc này mới để ý đến hai chị em bọn họ, có hơi kinh ngạc, “Đây

không phải là Mộc Như Sâm hôm trước mới nói muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã

sao?”, Cô ta liếc nhìn Mộc Như Lam , trào phúng nói, “Vậy mà trong chớp

mắt đã chạy đi mua quần áo cùng đứa con gái khác. Chậc chậc, Nhã Nhã,

cậu thấy chưa, tớ đã nói tên này không phải là thứ tốt mà. Bề ngoài đẹp

mắt, nhưng cũng chỉ là kẻ mặt người dạ thú, dễ dàng bị hồ ly tinh quyến

rũ.”

Cô gái này không phải học sinh ở Lưu Tư Lan học viện, hoàn

toàn không biết Mộc Như Lam. Cô ta nhận ra Mộc Như Sâm là vì thời điểm

mà cậu nói rằng muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã, cô ta cũng có mặt.

Mộc Như Sâm không nhận ra cô gái này là ai, nhưng lại thấy được Chu Nhã

Nhã. Có điều, cô ta cả gan mắng Mộc Như Lam, cậu cũng mặc kệ cô ta có là bạn của Chu Nhã Nhã hay không, nguy hiểm nheo mắt nhìn cô gái kiêu căng trước mặt, “Cô muốn chết?”

“Cậu…”

“Tả Tả”, Giọng nữ lành

lạnh đánh gãy lời nói của An Tả Tả. Chu Nhã Nhã đi tới, mười lăm tuổi,

bộ dạng khá thành thục, toàn thân tỏa ra khí chất băng thanh ngọc khiết.

Nụ cười trên môi Mộc Như Lam sâu hơn một chút, vẫn ấm áp tinh thuần như

trước. Chu Nhã Nhã đi đến trước mặt cô, thản nhiên liếc Mộc Như Sâm một

cái, rồi tầm mắt lại dừng trên người Mộc Như Lam, kỹ càng xem xét. Cô ta không vui, nhưng giáo dục nghiêm ngặt mười mấy năm khiến cô ta không

biểu hiện điều đó ra ngoài, “Hình như chị là Mộc học tỷ? Thật xin lỗi,

bạn của em chưa từng gặp chị nên đã hiểu lầm.”

Chà, câu nói này

hàm chứa sự khıêυ khí©h cùng khinh thường, cô ta chẳng phải là đang ám

chỉ Mộc Như Lam tự cho mình hơn người sao? Quả thật, ba chữ “Mộc Như

Lam” nếu lên mạng tìm kiếm sẽ ra một loạt tin tức, nhưng không phải ai

cũng quan tâm.

Mộc Như Lam hiền hòa lắc đầu, như thể không hiểu ý tứ trong lời Chu Nhã Nhã, “Không sao, em là Chu Nhã Nhã phải không? Sâm thường xuyên nhắc đến em.”

“Vậy ạ?”, Chu Nhã Nhã dường như không để ý lắm, mắt lại quét về phía thiếu niên đang khoanh tay bực dọc, hai

má cậu còn hơi đỏ vì tức giận chuyện vừa rồi, nhưng lại bị cô ta tưởng

là thẹn thùng.

An Tả Tả kinh ngạc lên tiếng, “Chị chính là Mộc

Như Lam sao?” Vì đảm bảo an toàn cho Mộc Như Lam, trên mạng dù có rất

nhiều tin tức về cô, nhưng tuyệt nhiên không tiết lộ ảnh chụp.

Mộc Như Lam hơi nhướn mày, “Không biết em đang nói đến Mộc Như Lam nào, nhưng tên chị đúng là Mộc Như Lam.”

An Tả Tả lập tức thay đổi sắc mặt, kích động nói, “Thật không ngờ là chị!

Xin chào xin chào, em tên An Tả Tả, học sinh ở trung học Ta Tử Viên, em

sùng bái chị đã lâu lắm rồi…”

Chu Nhã Nhã thấy cô bạn khi nãy còn ra sức bênh vực mình trong nháy mắt đã sùng bái ủng hộ đối phương, ác

cảm với Mộc Như Lam lại tăng thêm, liếc mắt nhìn Mộc Như Sâm một cái

cuối rồi xoay người, “Đi thôi.”

“Hả? Ôi chao… Mộc học tỷ, hẹn gặp lại!… Nhã Nhã đợi tớ với…”

Bóng dáng Chu Nhã Nhã in trên đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Mộc Như Lam,

sáng ngời. Cô thoải mái mỉm cười, thánh thiện tựa thiên sứ.

A,

Chu Nhã Nhã… kiếp trước là nanh vuốt đắc lực nhất của Bạch Tố Tình, cũng là nguyên nhân khiến Mộc Như Sâm đối xử tệ bạc với cô. Người này thoạt

nhìn băng thanh ngọc khiết, thật ra… cũng chẳng khác gì một kẻ biến

thái.

Nghiêng đầu về phía Mộc Như Sâm đang mải nhìn đống quần áo

bên cạnh, Mộc Như Lam đưa cho cậu một viên hạt dẻ, “Sao vừa nãy Chu Nhã

Nhã đến đây mà em không cùng con bé trò chuyện?”

Mộc Như Sâm quệt miệng, “Nói cái gì bây giờ?” Chợt cậu vui vẻ cầm bộ trang phục khi nãy

lên, “Chị, chị mặc nó đảm bảo rất hợp! A… bộ váy kia cũng đẹp… Ừm, cái

áo đó hình như cũng tốt… Đợi em một chút”, Cậu bắt đầu tính xem tiền

tiêu vặt tháng này còn lại bao nhiêu.



Đi cả một buổi chiều nhưng không chọn được món quà nào vừa ý, ngược lại Mộc Như Sâm còn mua tặng Mộc Như Lam vài bộ quần áo.

Cả hai mỏi chân ngồi vào cái bàn cạnh cửa sổ trong một tiệm thức ăn nhanh, Mộc Như Sâm đối diện với Mộc Như Lam, cười hì hì để chị gái dùng khăn

lau mồ hôi cho mình, hai cái răng nanh lộ ra rất đáng yêu, tâm tình cậu

vô cùng tốt.

Mộc Như Lam nhìn mà mềm lòng, cũng cười theo, “Em còn cười vui vẻ như thế, hôm nay chưa chọn được gì cả.”

Mộc Như Sâm bị nhắc đến chuyện đó, liền ảo não, “Đi mua quà tặng con gái đúng là phiền toái.”

Mộc Như Lam nghĩ nghĩ, “Hay là đem bộ quần áo trong cửa hàng kia tặng Chu Nhã Nhã đi?”

Vừa nghe, Mộc Như Lam lập tức nhảy dựng lên, “Không được, bộ đó hợp với chị hơn.” Trong mắt Mộc Như Sâm, Mộc Như Lam mặc cái gì cũng đẹp hơn tất cả mọi người.

“Thế… hay là chị giúp em gấp sao, em đem tặng con bé?”

“Cái gì? Sao do chị tỉ mỉ gấp ra làm thế nào có thể tùy tiện đem tặng? Không được không được, đó là của em!”

Mộc Như Lam bất đắc dĩ, cưng chiều véo mũi cậu, “Thằng nhỏ này, không phải

em muốn theo đuổi bạn gái sao? Chị chị chị… bộ em chưa dứt sữa à?”

Mộc Như Sâm cầm hai tay Mộc Như Lam áp lên má mình, cực kì hưởng thụ, “Bạn

gái làm sao quan trọng bằng chị?” Chị mới là quan trọng nhất.

“Vậy sao?”

“Chuyện đương nhiên!”

Mộc Như Lam cười đến là vui vẻ, vậy sao? Chị là quan trọng nhất sao? A, em

trai thật đáng yêu, đứa em trai trong lòng chỉ có chị thật sự rất đáng

yêu. Nhớ lại Mộc Như Sâm ở kiếp trước, ánh mắt lạnh như băng như kiếm,

độc ác khoét từng miếng trên trái tim cô. Khi đó Chu Nhã Nhã nói một là

một, nói hai là hai, mỗi lần nhớ lại đều khiến máu khắp người cô sôi

trào lên, khát khao đem bọn họ chế thành con rối.

Nhưng mà, cô

sống lại, nếu mà đem hận thù kiếp trước đổ hết lên đầu người kiếp này

thì dường như cũng không tốt cho lắm. Nhìn đi, em trai đáng yêu như con

chó nhỏ, giả sử cô vươn tay về phía nó, không chừng nó sẽ hưng phấn liếʍ lên? Cho nên, em trai à, em trai đáng yêu bị chị gái biếи ŧɦái thuần

dưỡng thành chó ngoan à, nếu có một ngày cưng cắn chị, chị sẽ dùng

phương pháp đặc biệt biếи ŧɦái đem cưng chế thành rối đấy. Như vậy, cưng sẽ mãi mãi không thể cắn người, và cũng mãi mãi ở cạnh chị.

Mộc

Như Lam cười nhu hòa, vài tia nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, dịu dàng

hôn lên hai má cô. Cả người cô ngập trong nắng, khách trong tiệm thỉnh

thoảng lại quay sang trầm trồ, có một đứa bé còn kéo kéo bàn tay của mẹ, “Mẹ, nhìn xem, thiên sứ kìa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »