Tiêu Manh Á thấy Ngụy Cốc xuất hiện trên TV, cả người đều thấy hồi hộp. Đồ ăn vặt trên tay cũng không buồn ăn, duỗi cổ như muốn dán vào màn hình TV mà xem.
Ngụy Cốc vốn là một danh nhân tài chính, bình thường hiếm khi xuất hiện trước mặt truyền thông.
Đây là lần đầu tiên anh nhận phỏng vấn trên truyền hình, đẹp trai, giàu có, trầm ổn, giơ tay nhấc chân đều vô cùng phong độ, làm bao nhiêu cô gái say mê.
Người dẫn chương trình giới thiệu đơn giản về Ngụy Cốc, nói chuyện với anh về tình hình kinh tế và tài chính.
Tiêu Manh Á nhìn không chớp mắt, anh ấy thật sự rất tốt, rất tốt. Dù có không hiểu anh nói gì nhưng trong lòng vịt nhỏ anh luôn có một vầng hào quang long lanh mê người làm cậu mê mẩn không thôi.
Lúc này người dẫn chương trình đổi đề tài, như đang muốn bàn chuyện tư hỏi: "Ngụy tiên sinh đẹp trai lại giàu có như vậy, không nói đâu xa, mọi người ở đây đều tò mò muốn biết xung quanh có rất nhiều người theo đuổi ngài phải không?"
"Không có, tôi bình thường không hay lộ diện, bình thường đều tập trung vào công việc, trừ ở công ty hiếm có ai thấy được tôi."
Người dẫn chương trình cười: "Ý là bây giờ anh vẫn độc thân sao?"
Ngụy Cốc quay đầu, hơi đắc ý nói: "Tôi đã có người yêu rồi."
Tiêu Manh Á ôm cún lớn cười ngây ngốc, câu nói "Tôi đã có người yêu rồi" của Ngụy Cốc như một cây búa đập vào lòng cậu. Tiêu Manh Á thả Tiểu Bạch ra, chạy về phòng ngủ, nhào lên giường, cậu chìm đắm trong mùi hương của Ngụy Cốc.
Ngửi được mùi thơm trên người Ngụy Cốc, trong lòng Tiêu Manh Á nảy sinh vài ý nghĩ.
Tiêu Manh Á nhìn đồng hồ trên tường, chưa đến 3 giờ, nếu cậu gọi xe đi ra ngoài chắc là có thể về nhà trước Ngụy Cốc.
Ngụy Cốc vừa mở cửa vào nhà vậy mà lại thấy phòng khách tối om. Anh vừa muốn bật đèn thì có người nhào vào lòng anh, Ngụy Cốc đưa tay ra chạm vào chỗ mềm mại bóng loáng.
"Tiểu Á?"
Tiêu Manh Á tủm tỉm cười với anh. Ngụy Cốc cau mày nói: "Sao lại không mặc quần áo mà ra đây? Trời lạnh thế này..."
Mắt Ngụy Cốc dần dần thích ứng với bóng tối, anh mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Tiêu Manh Á, anh thấy người yêu mình hôm nay hơi khác.
"Anh ơi..." vịt nhỏ kéo đầu anh xuống, thì thầm bên tai anh: "Em muốn làʍ t̠ìиɦ với anh."
Hơi thở ấm áp phảng phất bên tai, một câu nói đầy bất ngờ, trêu chọc Ngụy Cốc đền không kìm được cảm xúc. Ngụy Cốc cắn răng, bế người kia vào trong ngực, cảm giác trơn mịn làm anh không nhịn được mà vuốt ve.
"Em đang đùa với lửa biết không hả? Đến cả làʍ t̠ìиɦ cũng nói ra luôn, tại anh không thỏa mãn được em phải không? Đêm nay khong thỏa mãn được em thì không đi ngủ."
Mặt Tiêu Manh Á đỏ bừng, cũng may cậu đã tắt đèn phòng khách. Cậu tự cổ vũ cho mình rồi hừ hừ rêи ɾỉ, hôn lung tung trên người Ngụy Cốc. Ngụy Cốc bị Tiêu Manh Á hôn loạn khắp nơi, toàn thân nóng bừng, anh đoạt lấy quyền chủ động, hôn trả cậu thật sâu.
Ngụy Cốc ôm người về phòng, bật đèn tưởng, ánh sáng mờ ảo vừa đủ để Ngụy Cốc thấy được người trong lòng mình đang mặc gì.
Ngụy Cốc hít sâu một hơi, không khó bỏng rát chảy xuống.
Tiêu Manh Á mặc đồ tình thú meo con, miếng vải mỏng manh trên người khó khăn lắm mới che được những chỗ quan trọng, ở phía sau có một cái đuôi dài xù xù ngoe nguẩy, vịt nhỏ bị hôn đến mê man, cặp mắt trong suốt đã sớm phủ một tầng nước mênh mang, đáng yêu đến không tả được.
Ngụy Cốc đè cậu lên giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào vịt nhỏ: "Đêm nay anh sẽ không tha cho em."
Tiêu Manh Á cười tủm tỉm mà không nói lời nào, quấn chân lên eo Ngụy Cốc, dùng hành động chứng minh.
1 giờ sáng, Tiêu Manh Á khóc thút thít cầu xin anh dừng lại.
Ngụy Cốc thỏa mãn hôn lên cánh môi sưng đỏ của cậu, rồi lại liếʍ liêm mấy cái: "Lần sau em còn dám câu dẫn anh vậy không hả?" Anh sờ cái bụng xẹp lép của vịt nhỏ: "Có đói không? Ngủ một lát đi anh làm bữa khuya cho em."
Tiêu Manh Á hừ hừ mấy tiếng, cắn nhẹ vào cơ bắp của người kia.
Ngụy Cốc cười cười, xoa đầu vịt nhỏ: "Đói thật rồi này, đợi anh một chút.", nói rồi tùy ý khoác áo ngủ, đi vào phòng bếp.