Ta say sưa nhìn hắn, có nhìn bao nhiêu dường như cũng không đủ, giờ khắc này ta lại cảm giác như không chân thực một chút nào.
“Phi Lê.” Huyền Nguyệt đột nhiên cúi đầu, trong ánh mắt hắn thủy quang lưu động, hắn nói: “Phi Lê, ngươi không cần ủy khuất chính mình như vậy, an tâm ở lại Bạch Linh Cốc không tốt sao?”
Ngữ khí của hắn thậm chí mang theo chút ý tứ cầu xin, nhìn khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ của hắn, ta bỗng nhiên cảm thấy trong l*иg ngực chua xót.
Chỉ là ta làm sao có thể buông tay đây? Ta như thế nào có thể từ bỏ? Ta không nói gì, chôn đầu trong l*иg ngực hắn, hai mắt nhắm lại.
Huyền Nguyệt cuối cùng cũng đem ta trở lại Phi Nguyệt Cư, điều làm cho ta cảm thấy không ngờ được là Linh Lung lại không có ở nơi này. Ta không hỏi nhưng hắn lại chính mình nói.
Hắn đưa lưng về phía ta, bóng hắn in thật dài trên mặt đất, hắn nói: “Phi Lê, mười lăm tháng sau là đại hỉ của ta và Linh Lung, ngươi tham dự hôn lễ rồi hẵng đi.”
Sao có thể? Ta gắt gao túm lấy một góc váy, khẽ cười, Phi Lê, ngươi vì cái gì lại không thể thả lòng đi một chút? Ta tự hỏi chính mình, tâm giống như bị dao khoét từng mảng.
Ta và Huyền Nguyệt ở tại Phi Nguyệt Cư, giống như chưa từng tồn tại một Linh Lung, ta và hắn lại cùng nhau tỉa cành, cùng nhau uống rượu dưới ánh trăng, sau khi đã chếnh choáng trong mem say, ta còn gảy đàn cho hắn nghe, vì hắn nhảy một khúc “Lục Yêu” mãi cho đến khi ta dần kiệt sức, ta liền nằm trên mặt đất phủ kín hoa lê, lệ rơi không một tiếng động. Lúc này Huyền Nguyệt ôm ta nâng lên, giống như trấn an một đứa trẻ, lau đi những giọt nước mắt của ta, dỗ dành đưa ta chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, hắn thường xuyên ngồi cạnh giường nhìn ta không chuyển mắt, ưu thương từ đáy mắt chúng ta ngập tràn căn phòng nhỏ. Có đôi khi ban đêm ta nhịn không được hỏi hắn, ngươi đã không thể cho ta bất cứ thứ gì, vì sao lại vẫn muốn đối tốt với ta như vậy?
Hắn vẫn thế chưa từng trả lời, đêm rủ xuống đã khuya, trong lúc ta mông lung buồn ngủ nghe được hắn thầm nói một câu lại làm làm cho ta lệ rơi đầy mặt.
Hắn nói, bởi vì ta luyến tiếc.
Mười lăm tháng ba là đại hôn lễ của Huyền Nguyệt và Linh Lung. Tam giới vui mừng, Thiên đế đích thân đến linh sơn vì đứa con của mình tổ chức hôn lễ, màn này chính là một hôn lễ long trọng dường như đã để muộn mất ngàn năm.
Huyền Nguyệt rốt cục cũng mặc hồng y tại Phi Nguyệt Cư, hồng y như lửa, phong thần tuấn lãng, ta cũng mặc hồng y đứng ở bên cạnh hắn. Thế nhưng hồng y của hắn là Linh Lung đích thân may từ ba ngàn loài hoa trình long phượng, còn hồng y của ta bất quá chỉ là dệt từ thứ vải thô thiển tàn lụi. Nhất phái phồn hoa nhất phái linh lạc.
Ta không muốn nhìn tiếp, liền đi ra khỏi Phi Nguyệt Cư, đi vào trong rừng tự mình đau khổ.
Ta lảo đảo ngồi trên một nhánh cây, hoa lê đỏ rực dường như hợp thể với ta lại làm một, xa xa truyền đến những khúc nhạc nhộn nhịp vui mừng lúc ẩn lúc hiện, có lẽ ta cũng đã đi được khá xa rồi.
Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt mà ta yêu lại thuộc về người khác.
“Hắc, lão Bạch, Thiên đế hôm nay thực cao hứng, còn thưởng cho ta hũ ngự tửu.” Một hắc y tiên nhân ôm vò rượu loạng choạng thân mình nói với bạch y tiên nhân đứng bên cạnh, vả mặt không dấy được sự hoan hỉ.
Bạch y tiên nhân có hơi chút không cho là đúng, cười nhạo nói: “Cái này thì gì đặc biệt hơn người chứ, ngươi không biết Thiên đế đều thưởng cho tất cả tiên nhân tham dự ngự tửu sao?” Nói xong liền xuất ra một vò rượu ngửa cổ uống.
Hai người ngay phía dưới tàng cây tán gẫu uống rượu, ta cảm thấy bất mãn, muốn chuẩn bị rời đi.
“Thế nhưng Lê Hoa công tử nhìn qua lại không thấy có chút cao hứng.” Bạch y tiên nhân nói.
Hắc y tiên nhân nghe vậy, cuối cùng cũng lên tinh thần, nhìn nhìn xung quanh bốn phía, thần thần bí bí ghé sát vào bên tai bạch y tiên nhân, cười trộm nói: “Cái này ngươi không biết đâu.”
“Như thế nào? Ngươi thì biết gì sao?”
“Ha ha, ha ha.” Hắc y tiên nhân đột nhiên nở một nụ cười quái dị, lôi kéo sự tò mò hứng thú của vị bạch y tiên nhân.
Bạch y tiên nhân thấy hắn ra vẻ, cũng không thèm để ý nữa, chỉ nói: “Ngươi dù có muốn nói hay không thì giờ ta cũng chẳng hứng thú cùng ngươi trao đổi cái gì nữa.”
Bộ dạng hắn thế này lại àm cho ta ở trên cây cũng sốt ruột.
Nhưng mà sốt ruột cũng chẳng phải có mình ta, hắc y nhân rõ ràng là giấu không được nữa, vội la lên: “Đừng a, ngươi như thế nào lại không biết tốt xấu vậy, ngươi truy vấn ta hai câu ta liền nói mà.”
Bạch y tiên nhân nghe vậy cười nói: “Ngươi lão hắc này, mấy ngàn tuổi rồi mà còn bướng bỉnh như thế, mau nói đi, ta đang chờ nghe đây.”
Hắc y tiên nhân nâng hũ rượu uống một ngụm, thấp giọng nghiêm mặt nói: “Tiểu Bạch, chuyện này ngươi cũng không thể truyền ra ngoài, ta cũng là thời điểm say rượu ngẫu nhiên nghe thấy, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài chúng ta gánh không nổi trách nhiệm đâu.”
Bạch y tiên nhân thấy hắn nghiêm túc, nhưng lại quá tò mò, nói: “Nói mau đi, ta còn có thể đem chuyện này kể ra được sao? Yên tâm đi.”
Hắc y tiên nhân thu lại bình rượu, thập giọng nói: “Ngươi nói xem vì sao Huyền Nguyệt đại nhân vì sao không vui? Nương tử tân hôn này không phải là Linh Lung chuyển kiếp, ngươi nói hắn làm sao có thể cao hứng được?”
Bạch y tiên nhân giật mình, thế nhưng ta so với hắn còn kinh hãi hơn, vậy vì sao Huyền Nguyệt còn cùng nàng thành thân?
“Vậy vì sao Huyền Nguyệt đại nhân lại thành thân với nàng ta? Linh Lung chuyển kiếp giờ ở đâu?”
Hắc y tiên nhân thở dài một hơi: “Linh Lung chuyển kiếp chính là hồ ly trắng Huyền Nguyệt đại nhân nhặt được mang về, lần trước trộm tiên đan của Lão quân, còn xuống nhân gian khuấy đảo làm long trời lở đất, nghe nói Huyền Nguyệt đại nhân cấp cho nàng một cái tên, hình như gọi là Phi Lê???”
Ta từ trên cây nhảy xuống, dùng linh lực biến ra một cây kiếm, chỉ vào hai vị hắc bạch tiên nhân, làm họ sợ tới mức cảm giác say rượu đều tan biến, ta hỏi: “Những gì ngươi vừa nói là sự thật?”
Hai người này bị sự xuất hiện đột ngột của ta làm cho kinh hãi, nhất thời không biết phản ứng lại thế nào, chỉ biết gật đầu.
Ta nhớ lại, trong lòng cuối cùng cũng sáng tỏ.
Khó trách Linh công cùng Linh Lung không còn thân thiết.
Khó trách sau khi Linh Lung trở về Huyền Nguyệt lại buồn bực không vui.
Khó trách Huyền Nguyệt khi nhìn ta lại đau buồn đến như vậy.
Khó trách chàng lại nói luyến tiếc ta.
Phi Nguyệt Cư truyền đến tiếng nhạc trống đinh tai nhức óc, hỉ kiệu đã tới. Ta không thể, ta không thể nhìn bọn họ thành thân, Huyền Nguyệt của ta, đến chết ta cũng không rời chàng đi.
Ta cầm kiếm, hướng về phia Phi Nguyệt Cư mà bay tới. Lại cũng không nghe được phía sau hai vị hắc bạch tiên nhân đang thì thào: “Thượng đế vì bá tánh muốn cùng Hải vực chung sống hòa bình, làm sao có thể tác thành cho mối nhân duyên trăm năm của hai người các ngươi được.”
Bạch y tiên nhân nghe vậy, không khỏi thở dải ảo não nói: “Lão hắc, sự việc ngày hôm này hai người chúng ta không tránh được có quan hệ. Hiện giờ Thiên đình cùng Hải vực sớm đã không còn an lạc như xưa, không bằng ta và ngươi hai người mượn cơ hội tự đến tìm Diêm vương thỉnh tội, cũng coi như xin lỗi Thiên đế.”