Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gia Hữu Đại Giá Lang

Chương 53: Nên nói không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Dịch Dương về phòng nghĩ cả đêm, hôm sau liền cho ra tên của bảo bảo___Trần Tử Kỳ, ngụ ý khí chất nhẹ nhàng như ngọc đẹp.

Cả nhà nhất trí thông qua, nhưng đã gọi quen bảo bảo, cũng không định đổi xưng hô, Ngải Thanh liền đề nghị "bảo bảo" làm nhũ danh, mọi người cũng không phản đối, thế là tên này cứ định như vậy.

Lúc này tiểu Tử Kỳ nằm trong lòng Ngải Thanh chỉ chớp chớp đôi mắt đẹp, lúc nghe thấy hai chữ "bảo bảo", như cảm nhận được là đang gọi mình, liền ngẩng mặt cười đẹp lên, nhìn thẳng mọi người cười khanh khách.

Ngải Thanh ngồi trước cửa sổ nhìn trăng sáng trong càng thêm tròn vo trên trời, thì ra trung thu sắp đến rồi!

Bảo bảo là sinh 15 tháng 7, cho nên ngày trung thu cũng là ngày đầy tháng của bảo bảo, hơn nữa, 15 tháng 8 cũng là.....ngày có ý nghĩa như vậy, suy nghĩ của Ngải Thanh trở nên có chút hỗn loạn, một lòng cân nhắc nên trải qua thế nào mới sẽ không phụ lòng.

(người xưa thường tính theo âm lịch).

Phía sau vang lên tiếng đẩy cửa, Ngải Thanh vội quay đầu, liền thấy Trần Lương ngồi bên bàn, hắn vừa tắm rửa xong, trong tay còn cầm một cái khăn khô lau tóc ướt đẫm của mình.

Ngải Thanh sau khi đi tới đóng cửa phòng, lại về đến phía sau Trần Lương, lấy khăn trên tay hắn qua cẩn thận lau tóc cho hắn.

Trần Lương cũng không cự tuyệt, nhắm mắt hưởng thụ phục vụ của Ngải Thanh.

"Trần Lương?"

"Hử?"

"Mấy ngày nữa chính là trung thu đi."

"Ừ, còn 5 ngày. Cũng là ngày đầy tháng của Tử Kỳ."

"Ngươi còn nhớ hả?" Ngải Thanh biết Trần Lương là người cẩn thận, chỉ là không ngờ hắn sẽ luôn nhớ, tuy là câu nghi vấn, trong lời nói lại đầy khẳng định và ý cười.

Mùa hè vốn khô nóng, nhiệt độ ban đêm tuy giảm chút, nhưng cũng không thấp, tóc lại dùng khăn lau qua, cho nên rất nhanh cũng khô. Trần Lương kéo lấy tay Ngải Thanh vẫn đang lau, dùng sức kéo vào trong lòng, người liền ngồi trên đùi mình, Ngải Thanh giật nẩy mình, vội vàng nắm lấy vạt áo của đối phương ổn định cơ thể, có chút tức giận, nâng tay phải lên đánh trên ngực đối phương một cái, "Ngươi làm gì?"

Trần Lương cũng không trả lời, chỉ ôm chặt quấy lấy đôi tay ở thắt lưng Ngải Thanh, cằm gác ở trán đối phương, nhẹ nhàng lắc lư.

Ngải Thanh thật sự cảm thấy buồn cười, hắn tưởng y là bảo bảo hả, còn lắc lư.

"Ngươi vừa nãy muốn nói gì?" Trần Lương tốt bụng nhắc nhở.

"Hả? Đúng a, ta muốn nói gì nhỉ, ngươi để ta nghĩ chút___" Ngải Thanh phiền não xoa trán mình, mạch suy nghĩ đột nhiên bị người cắt ngang quả nhiên là sẽ chịu tội, "Đều tại ngươi, ngươi vừa rồi sao cắt ngang ta, ta nhớ không ra rồi."

Trần Lương méo miệng, không cãi, gợi ý nói, "Ngươi vừa nãy nói trung thu."

"Hả? Đúng, năm ngày nữa chính là trung thu, cũng là ngày đầy tháng của bảo bối, ngươi cảm thấy chúng ta nên trải qua thế nào?" Ngải Thanh tận lực che giấu chút, y muốn cho hắn một kinh hỉ.

"Thanh nhi cảm thấy nên thế nào?" Trần Lương đối mấy chuyện này không chú ý quá nhiều, cho nên cũng chỉ có thể hỏi lại Ngải Thanh, nhìn thấy vụn tóc trên mặt y, lại giơ tay vén sợi tóc đến sau tai.

"Ta cũng đang nghĩ, nếu không thì ngày mai hỏi thử a cha rồi tính?"

"Ừ, mấy chuyện này Thanh nhi làm chủ là được." Trần Lương thờ ơ đáp, trong lòng toàn bộ đều dời đến trên mặt mịn màng của Ngải Thanh, bàn tay to trăn trở tới lui, hơi trượt qua hai má, làn da như cũ nhẵn bóng, vì chuyện mang thai, mặt nhỏ đầy thịt, tràn đầy đàn hồi, cảm nhận rất sướиɠ.

"Nói gì đó, này là nhà "chúng ta", ngươi đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm của mình a." Ngải Thanh bị ngón tay chai sần của đối phương sờ có chút ngứa, liền muốn xoay đầu né, đành chịu bị giam trong lòng, chỉ có thể lên tiếng kháng nghị, "Đừng sờ nữa, rất ngứa."

"Ha hả." Nghe thấy tiếng bất mãn nho nhỏ của đối phương, Trần Lương nhịn không được lại nhéo hai cái, có điều lại đổi nơi, hai tay nhấc một cái.

"A!" Đột nhiên bị bế lên, Ngải Thanh khó tránh kêu ra tiếng, có điều may mà vừa nãy luôn nắm cổ áo đối phương, mới không có kinh sợ quá lớn.

"Được rồi, nương tử, để tướng công hầu hạ ngươi lên giường ngủ." Ngải Thanh hiện nay thể hình đẫy đà, thể trọng đoán chừng cũng không nhẹ, Trần Lương mặc áo ngắn vải thô, cơ bắp hai cánh tay nổi lên, nhưng cũng không phải quá vạm vỡ, đường nét rất ưu mỹ.

"Nói rồi không phải nương tử, ta cũng là tướng công." Ngải Thanh phồng má, ánh mắt lộ ra tín hiệu nguy hiểm, như đang nói, ngươi dám nói lần nữa ta liền bỏ ngươi.

"Ừ, vậy được, tướng công, chúng ta ngủ thôi." Tín hiệu của Ngải Thanh Trần Lương căn bản không xem là gì, hắn chỉ sợ y xù lông, mình lại phải ngủ khách phòng, mới sửa miệng.

"Này còn được." Khóe mày nhướng lên, mặt lộ vẻ đắc ý.

Sáng hôm sau.

" Cộc...... cộc...."

Ngải Thanh rửa mặt xong vừa mở cửa phòng ra liền nghe thấy trong viện truyền tới một hồi tiếng búa vang, đáy lòng nghi hoặc, liền đi qua.

Trần Lương đang ngồi dưới cây đa, bên chân chất đầy gỗ, giơ cánh tay đang dùng sức gõ, quá mức chuyên chú, cũng không phát hiện Ngải Thanh đã đứng phía sau mình.

"Đang làm gì?"

Ngải Thanh đột nhiên lên tiếng làm Trần Lương giật mình, không kịp phản ứng, lỡ tay rớt búa trong tay xuống, rớt trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Ngải Thanh cũng bị giật mình, vội vàng đi đến bên cạnh Trần Lương ngồi xổm xuống, lặp đi lặp lại hỏi, "Sao không cẩn thận như thế, có bị thương không? Thương chỗ nào, mau cho ta xem."

Nói rồi, Ngải Thanh vươn tay kiểm tra trên dưới, đột nhiên......

"Ngươi nắm tay ta làm gì, có bị thương không?" Đôi tay bị tay to của Trần Lương bao bọc, Ngải Thanh nghi hoặc ngẩng đầu.

"Ta không sao, không đập trúng ta, đừng lo lắng." Vẻ mặt Trần Lương rất bình thương, không thấy có vẻ đau, nhưng trong mắt lại lộ ra một thứ, nhìn đến Ngải Thanh đỏ hai má, sớm nắng chiều mưa, sau khi bất mãn trừng đối phương một cái, lập tức vùng vẫy đứng lên.

"Ngươi mới sáng sớm đang làm gì? Gõ cộc cộc không ngừng."

"Đánh thức ngươi?"

"Không, ta đã sớm tỉnh." Tiếng gõ của Trần Lương rất khéo léo, Ngải Thanh ngủ trong phòng căn bản không nghe thấy, cộng với đêm qua bị giày vò quá muộn, Ngải Thanh cũng ngủ rất sâu, như lại nhớ đến gì, lại hỏi một lần, "Đống gỗ này là muốn dùng làm gì?"

"Làm giường gỗ cho Kỳ nhi." Xách búa sắt bên cạnh lên, Trần Lương lại giơ tay lên tiếp tục gõ.

(Thì ra là quà cho bảo bảo a!)

Tuy là sáng sớm, nhưng mặt trời tháng 8 cũng đủ gắt, nhìn Trần Lương mồ hôi đầy đầu, Ngải Thanh cảm thấy hốc mắt có chút ướt, không biết sao, liền cúi người xuống ghé trên lưng Trần Lương, đôi tay ôm cổ đối phương.

"Mau thả tay, trên người nhiều mồ hôi, đừng làm dơ ngươi." Nói rồi, Trần Lương muốn kéo tay đối phương ra, nhưng lần này Ngải Thanh lại ra sức, cứ thế không cho Trần Lương đạt được, đành chịu, hắn cũng đành phải mặc cho đối phương tiếp tục ghé trên người mình.

"Cha và a cha đâu?" Từ khi có bảo bảo, bình thường thời gian này, hai người đều sớm rời giường ở trong viện dỗ bé, sao hôm nay không thấy người.

"Cha và a cha mang theo Kỳ nhi đi lên trấn." Trần Lương vừa đáp vừa dùng cưa cắt gỗ.

"Ơ? Sao đi lên trấn?" Ngải Thanh kinh ngạc thẳng người dậy.

"Cha không nói, chỉ nói giờ ngọ liền sẽ về." Tiếp tục động tác trên tay, Trần Lương cũng không dừng lại.

"Ờ."

"Ngươi mau đi rửa, đừng ở đây nữa, mì còn nóng trong chảo."

"Ừm, ngươi ăn chưa?"

"Ta ăn rồi, trong chảo đều là chừa cho ngươi." Gạt mồ hôi, Trần Lương cầm mực bên cạnh lên ước lượng gỗ.

Sau khi ăn bữa sáng dọn dẹp bếp rửa tay xong, Ngải Thanh về phòng lấy chậu rửa mặt, trong nước ngâm một cái khăn ướt.

Cảm nhận được hơi lạnh trên má phải, Trần Lương quay đầu, liền thấy Ngải Thanh ngồi xổm bên cạnh mình đang lau mồ hôi cho mình.

Ngải Thanh cũng chú ý đến tầm mắt của Trần Lương, cười với hắn, "Ngươi làm của ngươi, ta lau giúp ngươi." Nói rồi, lại ngâm khăn ướt trong nước, vớt ra vắt khô.

"Không phải kêu ngươi ít chạm nước lạnh sao?" Ngữ khí của Trần Lương xen lẫn ôn nhu, đành chịu và một ít quở trách, trách đối phương không yêu thương bản thân đàng hoàng, lại không chút bất mãn nào.

"Cha là thần y, thuốc của ông tốt lắm, ta sớm tốt rồi, ngươi nói như vậy coi chừng bị cha nghe thấy, trách ngươi không tín nhiệm ông." Ngải Thanh biết Trần Lương kỳ thật là không yên tâm cơ thể mình, cho nên chỉ có thể trêu chọc.

"Ngươi...."

"Được rồi, ta biết, cơ thể là vốn liếng cách mạng." Không cho đối phương cơ hội nói lại, Ngải Thanh trực tiếp đắp khăn ướt trên mặt Trần Lương, ra sức ma sát, lại không mất cẩn thận.

"Cách mạng?" Trần Lương mặc cho đối phương "tác oai tác oái" trên mặt mình, không dễ dàng chờ y chơi đã ghiền bỏ tay ra, mới hỏi ra nghi hoặc vừa rồi.

"Chính là đấu tranh." Ngải Thanh le lưỡi, có chút ranh mãnh, một chút cũng không giống phụ thân đã có con, nghĩ suýt chút nữa lộ tẩy, vội đổi đề tài, "Ngươi có thể giúp ta làm ít thứ không?"

"Ừ. Ta tận lực mà làm."

"Ha hả, ngươi có thể chắc chắn làm được như vậy." Đẩy vai Trần Lương, Ngải Thanh cười đầy mặt gió xuân, "Chính là nhờ ngươi làm đồ xếp gỗ giúp ta."

"Xếp gỗ?" Theo quán tính nhíu mày, Trần Lương có chút nghi hoặc, đây là vật gì, mình vì sao chưa từng nghe.

"Ách," Ngải Thanh thật sự không biết nên giải thích thế nào, đành phải bịa đại, "Ta lúc trước xem qua trong sách, nghe nói có ích với sự trưởng thành của bảo bảo." Sợ đối phương không tin, Ngải Thanh lại chớp mắt, lộ vẻ chân thành mà lại đáng tin.

Trần Lương không nói, muốn vươn tay ra xoa đầu đối phương, lại nhớ đến vật bẩn trên tay, đành phải bỏ xuống.

"Xếp gỗ kia làm thế nào?" Nhìn Ngải Thanh một lúc, Trần Lương mới mở miệng, trong lòng mỗi người đều có bí mật thuộc về chính mình, Trần Lương không muốn khó xử Ngải Thanh, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi có ngày y sẽ chính miệng nói rõ với mình.

Bị Trần Lương nhìn, Ngải Thanh có chút chột dạ. Đến Trần gia cũng sắp 1 năm, hai người sớm tối ở chung, y tin chắc Trần Lương nhất định là yêu mình, nhưng chuyện linh hồn xuyên không thật sự quá mức đáng sợ, y không xác định đối phương sau khi nghe rồi có phải sẽ xem mình thành yêu quái không, có phải sẽ muốn rời khỏi mình không, có phải vẫn yêu mình như cũ không.

Cho nên nói, từ góc độ nào đó mà nói, giống như rất nhiều người bị hạnh phúc bao quanh, Ngải Thanh cũng là quỷ nhát gan, y sợ mỗi một khả năng có thể sẽ phá hủy hạnh phúc của y.

(Chờ thêm nữa vậy.) Trong lòng Ngải Thanh thầm nói như vậy.

-----

Tgclmn:

nhị bánh bao mới là món ăn của Tiểu Hổ.


Haizz, tên của đại bánh bao a, tôi đặt tên vô năng a, thế là đặc biệt đi xem giải thích của

baidu

với ngạo kiều thụ: chỉ là trên thực tế cátính rất ôn nhu hơn nữa yêu thích bạn bè, nhưng thường xuyên ra vẻ lãnh khốc mà không giao thiệpvới người ta. Dùng khẩu khí cứng rắn che đậy xấu hổ hoặc ý nghĩ chân thực trong lòng. Khẩu thị tâm phi; biệt nữu; đơn giản mà nói là "Ngoài lạnh trong nóng".
« Chương TrướcChương Tiếp »