Chương 44: Gom hàng tết

Nếu nói nghe thấy tin Ngải Thanh mang thai khiến lòng Trần Lương phơi phới, như thế lo lắng sau kinh hỉ, bình tĩnh lại làm hắn rơi vào vực sâu.

"Sao vậy?" Ngải Thanh vốn chìm đắm trong vui vẻ bỗng nhiên phát hiện cánh tay ôm mình thu chặt, siết đến y có chút đau, nhưng biến hóa tâm trạng của Trần Lương mới là y quan tâm lúc này.

"Là lo lắng Thanh nhi đi?" Lê Vân Thanh là người tâm tư nhanh nhẹn, y ngồi đối diện Trần Lương, tất nhiên nhìn rõ biến hóa biểu cảm của Trần Lương.

"Lo lắng ta?" Ngải Thanh có chút khó hiểu.

"Cha, Thanh nhi, sẽ có chuyện hay không?" Trần Lương thả chút lực đạo trên tay, nhưng không buông ra.

"Năm đó ta không để Vân nhi có chuyện, hôm nay cũng sẽ không để Thanh nhi có chuyện." Tô Dịch Dương nói kiên định mà lại tự tin.

"Lương nhi, còn nhớ a cha và cha mười mấy năm này là do gì mà luôn ở lại trên đảo không?" Lê Vân Thanh bổ sung, "Thuốc đó bọn ta đã mang về, cho nên Thanh nhi nhất định sẽ không có chuyện."

Trần Lương rất rõ nhạc phụ của mình là thần y, trên tay cũng có thuốc, hơn nữa còn có một minh chứng cực tốt___ "nhạc mẫu" hiện giờ đứng trước mặt mình khí sắc vẫn hồng hào, hết thảy này đều nói mình biết ác mộng của người Hạnh tộc đã kết thúc rồi, nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, chỉ bởi vì người trong lòng là tình yêu đời này của mình, hắn không cách nào khoan dung tổn thương cùng ngoài ý muốn dù là mảy may.

Ngải Thanh trì độn thế nào nữa, lúc này cũng cuối cùng đã biết nguyên do Trần Lương đột nhiên biến hóa tâm trạng, tức thì trong lòng một mảnh nhu tình, đứng lên xoay người, đôi tay ôm chặt lấy Trần Lương, muốn truyền đạt lòng tin của mình cho đối phương, "Tin tưởng ta, Trần Lương, ta sẽ không có chuyện, bảo bảo cũng vậy."

Trần Lương không nói, chỉ ôm chặt lại Ngải Thanh.

Đã nói ra hết thảy, bốn người liền cũng không định giấu Lý thị nữa, Lý thị dẫu sao là người đáng tin, hơn nữa mấy tháng nữa, bụng Ngải Thanh cũng thật sự không giấu được người khác.

Lý thị là người nhà, có thể yên tâm nói rõ với bà, nhưng thôn Trần gia nhiều người như thế, lại nên nói rõ với họ thế nào, dẫu sao tin đồn nhảm rất đáng sợ a!

"Chuyện này giao cho ta, mọi người cứ tiêu sầu đi." Tô Dịch Dương đột nhiên nhớ đến vị lão hữu mấy năm trước, có lẽ ông ấy hẳn có cách.

Nửa tháng sau, dân gian đột nhiên lưu truyền một tin chấn động thế nhân: Trên đời có một tộc nam tử lại có thể sinh con, hơn nữa nghe nói nam tử tộc này tỉ suất sinh đẻ rất thấp, nếu có thai, đó chính là trời xanh ban phúc cho nhân thế, có thể mang đến vận phúc cho thế nhân, như vậy v.v.......

Thôn Trần gia tuy ba mặt giáp núi, giao thông tắt nghẽn, nhưng lời đồn đại này nhanh chóng mãnh liệt như vậy, vẫn dùng thế trận cực nhanh lưu truyền trong cả thôn, người nhà nông chất phác tuy từng nảy sinh hoài nghi với lời đồn đại, nhưng nghĩ đến nam tử sinh con có thể mang đến vận phúc, trong lòng lại vẫn mong đợi, cũng bởi vậy, lúc Ngải Thanh mang thai 3 tháng, khi họ biết được Ngải Thanh và a cha y lại là nam tử có thể sinh con kia, đều đầy lòng vui vẻ sôi nổi trông mong bảo bảo trong bụng Ngải Thanh có thể khỏe mạnh ra đời, lại không có lòng kỳ dị, có điều đấy là sau này.

"Cha, đây là người....." Ngải Thanh và Trần Lương cũng nghe thấy lời đồn đại này, không biết vì sao, phản ứng đầu tiên cảm giác đây là kiệt tác của phụ thân, tuy nghi hoặc ông là làm sao làm được.

"Ừ, là một vị bằng hữu của cha làm. Cha lúc trước ở ngoài, từng cứu ông ấy một mạng." Tô Dịch Dương vừa thấy vẻ mặt của Ngải Thanh và Trần Lương, liền biết họ chắc là vì lời đồn đại kia, liền cũng không che giấu.

Biết là do phụ thân, Ngải Thanh và Trần Lương cũng yên tâm, không hỏi nhiều nữa.

Đã là trung tuần tháng 12, nhìn nhà tề tụ, Ngải Thanh cảm thấy năm này trải qua càng có ý nghĩa, cho nên khi Trần Lương nhắc đến năm ngày sau, cũng chính là ngày 15 cũng là lần cuối cùng của năm này, cũng là lúc chợ phiên lớn nhất, Ngải Thanh không bình tĩnh nữa, mè nheo cả nhà muốn cùng ra ngoài, lý do tất nhiên là "gom hàng tết", còn vì sao phải "mè nheo", haizz, còn không phải kiêng kị mang thai ba tháng đầu.

Có điều tuy lo lắng, nhưng ai bảo "dựng phu lớn nhất", cả nhà cuối cùng vẫn bại trận, đồng ý yêu cầu của Ngải Thanh, nhưng muốn y bảo đảm vừa đến chợ phiên tuyệt không thể tự tiện rời khỏi Trần Lương nửa bước!

Ngải Thanh không hề gì, chỉ cần có thể đi là được, hơn nữa đến lúc đó mình chỉ huy Trần Lương đi đâu không phải được rồi, hết cách, "dựng phu lớn nhất" a.

Ngày 15 cuối cùng đến, Ngải Thanh và Trần Lương cùng hai người cha của y thức dậy sớm chờ thuyền ở bến đò thôn, Lý thị không ở, ba ngày trước đã xuất phát đi thôn Đào Nguyên chiếu cố Lý Anh mang thai đã 4 tháng, mẫu thân của Trương tú tài tuy bị ép đành chịu chấp nhận con dâu Lý Anh, cũng quan tâm đứa cháu Trương gia trong bụng, nhưng bảo bà ta tỉ mỉ chu đáo, không một lời oán thán chiếu cố Lý Anh đã cướp nhi tử mình còn không phải tiểu thư vọng tộc, bà ta lại không thể làm được, cho nên mới kêu Trương tú tài viết thư cho Lý thị, kêu bà tự đến chiếu cố nữ nhi nhà mình, Lý thị có chút khó xử, nhưng Lê Vân Thanh lại đồng ý, Lý thị cũng đành phải rời khỏi, trước khi đi, Lê Vân Thanh còn cho bà ít ngân lượng, Lý thị cảm động quỳ xuống dập đầu tại chỗ, cuối cùng vẫn là dưới mệnh lệnh của Tô Dịch Dương, mới đứng lên rời đi.

Lại nói bên bến đò, chờ lúc bốn người nhà Ngải Thanh đến, đã đứng đầy người, dẫu sao là lần chợ phiên cuối cùng của năm, cũng khó trách người nhiều như vậy.

Người nhiều, thuyền lại không nhiều, tuy thêm mấy chiếc so với ngày thường, nhưng bó tay số người thật sự quá mức khủng, chờ đến phiên cả nhà Ngải Thanh lên thuyền, đã là nửa canh giờ sau.

Nhà có cha thần y, cho nên cơn nôn buổi sáng khoảng thời gian này của Ngải Thanh đã giảm bớt, nhưng có lẽ là do thuyền gỗ luôn lắc lư và người lại đông đúc, không khí không lưu thông, Ngải Thanh lần này lại nôn dữ dội, Trần Lương ngồi bên cạnh không dám buông lỏng, cẩn thận xoa nhẹ lưng của Ngải Thanh, đôi khi lau uế vật ở khóe miệng y.

Vừa xuống thuyền, sau khi đôi chân đứng vững trên mặt đất kiên cố, Ngải Thanh liền có loại cảm giác giải thoát, Trần Lương không dám có chút lơ là, khắc họa hình ảnh trung khuyển sâu sắc, cả Lê Vân Thanh đều cảm khái với tướng công của mình, "Ngươi không bằng tiểu tử kia!" Lời mới ra khỏi miệng, liền bị Tô Dịch Dương ép buộc đến chỗ tối, cúi người đến hôn sâu.

Vì lần ra ngoài này, vừa đến cửa chợ phiên, Tô Dịch Dương đề xuất hai cặp chia ra tiến hành, đơn giản phân công, suy nghĩ đến Ngải Thanh đang mang thai, Trần Lương cần tùy thời chiếu cố y, cho nên Tô Dịch Dương chủ động gánh việc nặng, chỉ để Ngải Thanh và Trần Lương mua ít đồ ăn, vật nhẹ v.v, mới nói xong, ông liền kéo Lê Vân Thanh đi hướng tây chợ, Ngải Thanh và Trần Lương đành phải đi hướng đông.

Người đông nghìn nghịt, chen vai thích cánh!

Đây là cảm giác đầu tiên của Ngải Thanh.

Trần Lương cẩn thận che chở Ngải Thanh trước ngực, mắt quan sát tám hướng, sợ đυ.ng trúng biển người hoặc chiếc xe nào đó, những hành động này nhìn trong mắt Ngải Thanh lại có chút buồn cười, này làm Ngải Thanh đột nhiên nhớ đến bảo tiêu nhìn thấy trong tv, y chang ánh mắt cẩn trọng khẩn trương hiện giờ của Trần Lương, chỉ là trong mắt Trần Lương thêm chút chân tình và ôn nhu, khiến Ngải Thanh thời thời khắc khắc đều cảm thấy mình là hạnh phúc như vậy!

Chợ phiên tết quả thật là khác, náo nhiệt dị thường, cả hàng hóa bình thường không dễ nhìn thấy, hiện giờ đều có, hơn nữa lại còn không ít. Phu phu hai người đi trên phố, nhìn hàng tết rực rỡ muôn màu, có chút nhiều quá xem không hết.

Ngải Thanh sau khi hỏi Trần Lương tập tục ăn tết ở đây, phát hiện không khác mấy thôn Cổ Điền, trong lòng liền nắm chắc.

Dịp lễ tết, thân bằng hảo hữu thường sẽ đến nhà nhau, cho nên trong nhà có mấy món là tất không thể thiếu, đó là kẹo, các loại hạt

(hạt dưa, hạt bí, hướng dương, đậu phộng gì đó), cam quýt và bánh ngọt. Tuy nhà Trần Lương không có thân thích, mình và hai cha càng không thể có, nhưng Ngải Thanh vẫn quyết định chuẩn bị, không có thân thích cũng có bằng hữu a, hơn nữa đối với lễ tết một năm chỉ có một lần, quan trọng hơn thực ra là cầu mong vui vẻ may mắn!

Có điều ở thời đại kia, kẹo là thứ xa xỉ, trong nhà bình thường là không hay ăn được, cũng chỉ vào dịp tết mới sẽ xa xỉ một lần, mua ít về cho mấy đứa trẻ đỡ thèm; nhìn các loại kẹo dễ thương trước sạp, không biết sao, Ngải Thanh liền nhớ đến bảo bảo trong bụng, nhẹ tay phủ ở bụng còn chưa hiện hình, xoa từng vòng, trên mặt nở nụ cười diễm lệ của người lần đầu làm cha, nhìn đến tiểu buôn trẻ tuổi bán kẹo cũng xuất thần, nếu không phải tiếng hừ kia của Trần Lương, sợ là đã quên đòi tiền cũng không bất ngờ.

Tiểu buôn có chút ngại ngùng, lúc đóng gói liền thêm vào một ít, Trần Lương cũng không khách khí nhận toàn bộ, có điều đối với hết thảy, Ngải Thanh đang chìm trong suy nghĩ xa xôi lại hoàn toàn không biết, ngây ngốc bị Trần Lương nắm tay đi đến tiệm bánh ngọt.

"Thanh nhi, muốn mua bánh ngọt gì?" Trần Lương nhìn Ngải Thanh còn không ngừng cười ngốc có chút đành chịu, đành phải lên tiếng gọi tỉnh y.

"A, ngươi nói gì?" Ngải Thanh sững chút, một hồi mới phản ứng lại là Trần Lương nói chuyện với mình.

"Muốn mua bánh ngọt không?" Trần Lương cũng không để ý, lại nói thêm một lần.

"Ừm___"

"Sao vậy, không hợp ý hả?"

"Cũng không phải, mấy bánh ngọt này đều rất ngon, nhưng ta muốn tự mình làm." Tuy sẵn có, nhưng Ngải Thanh hưởng thụ cảm giác tự mình làm hơn, hơn nữa hai cha cũng còn chưa nếm qua tay nghề của mình.

"Nhưng ngươi....."

"Ta biết, không thể quá mệt nhọc, nhưng này là ăn tết, ta chung quy muốn giúp, lẽ nào___" Ngải Thanh nhỏ giọng nói bên tai Trần Lương, "Ngươi không thích ta làm?"

Trần Lương cảm nhận hô hấp phả nhẹ bên tai mình, trong lòng có chút ngứa, bụng tức thì khô nóng, sợ bảo bối lên tiếng nữa, vội vàng nghiêng đầu, vô thức gật đầu.

(Biết sẽ như vậy mà.) Ngải Thanh ở trong lòng giơ chữ V, trên mặt đầy tươi cười: Đây là nhược điểm mới của Trần Lương y gần đây mới phát hiện, mỗi lần chỉ cần mình thổi khí bên tai hắn, đối phương liền sẽ thừ người mấy giây, hơn nữa cũng nhất định sẽ không chút tri giác đồng ý yêu cầu của mình.

Bánh ngọt có sẵn không mua, nhưng Ngải Thanh vẫn mua ít nguyên liệu, nhân cần để làm bánh, như bột mì, đường cát, đậu đỏ tán v.v

Lúc Trần Lương phản ứng lại, mới phát hiện mình lại mắc mưu của Ngải Thanh, có điều đã muộn, đành phải thanh toán cho y. Trần Lương lúc này mới có giác ngộ: Thì ra có hài tử rồi, vẫn có chút không tốt, ví dụ mình dục cầu bất mãn.

(Haizz!) Hết thảy chỉ có thể hóa thành cảm thám vô thanh nơi sâu nhất đáy lòng!

Có lẽ quá lâu chưa dạo chợ phiên, Ngải Thanh vừa ra ngoài liền như chim nhỏ sổ l*иg, hiếu động cực kỳ, nhìn trong mắt Trần Lương lại có chút khϊếp sợ, trong tay cầm hàng tết đã mua, còn phải chiếu cố vị "dựng phu" luôn nhảy tới nhảy lui, tinh nghịch không ngừng bên người, Trần Lương lúc này mới hối hận: (Sớm biết thì thế nào cũng không thể đồng ý mang y ra ngoài a.)