"Trần thúc, ở lại ăn bữa cơm đi." Trần Lương lên tiếng giữ lại.
Ăn cơm? Lý Nguyệt Mai cảm thấy cơ hội đến rồi, hiệp 1 trước đó ả thừa nhận là mình tính sai, có điều cơ hội tiếp theo này ả tuyệt không thể bỏ qua nữa. Lý Nguyệt Mai đột nhiên cảm thấy khổ sở mấy năm kia chịu ở Trầm Nguyệt Các thật đáng, đối với trù nghệ của bản thân ả vẫn khá tự tin.
"Không bằng bữa cơm này để ta làm đi, xem như cảm kích của Nguyệt nhi, không biết ý thế nào?"
(Hồ ly tinh xinh tươi, từ đầu đến đuôi, nếu để ngươi đạt được, tên của Tô Ngải Thanh ta liền viết ngược.) Ngải Thanh oán thầm, vốn muốn lên tiếng cự tuyệt, không ngờ, có người lại giành trước___
"Thím, này thật không ổn, đến nhà chính là khách, nào có đạo lý để khách động thủ. Thím và Trần thúc ngồi trước, ta kêu Thanh nhi làm, cũng thuận tiện để thúc và thím nếm thử tay nghề của Thanh nhi." Trần Lương đứng bên cạnh Ngải Thanh trung thực đáp, lúc nói đến tay nghề của Ngải Thanh, là lòng đầy kiêu ngạo, tay to cũng nắm chặt tay nhỏ của Ngải Thanh.
Ngải Thanh cười đầy hiền thục và khiêm tốn, tiếp lời Trần Lương nhỏ giọng khẽ nói, "Đúng vậy, "thím", mấy cái này vẫn là để "hậu bối" trẻ tuổi bọn ta làm là được."
Ngải Thanh là ý cười đầy mặt, cảm giác cho người khác như gió xuân ấm áp, nhưng nếu không có "thím" và "hậu bối" bị tận lực nhấn mạnh kia, Lý Nguyệt Mai cảm thấy sợ là mình cũng sẽ tin thiện ý và dịu dàng của đối phương.
Trần Tài cũng cảm thấy đến nhà làm cơm lại không phù hợp lẽ thường, liền cũng khuyên, "Đúng vậy, Nguyệt nhi, chờ lần sau khi Lương nhi và vợ nó đến nhà chúng ta lại nếm thử tay nghề của nàng."
"Như vậy, cũng đành phải lần sau thôi." Lý Nguyệt Mai lúng túng cười, nếu không nhìn khóe miệng cứng đờ và lông mày bằng thán của ả, thật tưởng ả là thật lòng mỉm cười.
Vào nhà bếp, tỉ mỉ nhìn, Ngải Thanh cảm thấy thật phải cảm tạ lạp xưởng và thịt sấy hôm qua, nguyên liệu còn lại trong bếp, cộng với cá trắm mượn từ nhà Vương ca, chỉ cần xử lý tốt cũng có thể làm ra món ngón đủ sắc hương vị.
Nhìn một đống sườn heo, trong lòng Ngải Thanh liền đã có cách. Lưu loát lấy sườn heo đặt trên thớt chặt thành khúc ném vào trong nước ấm luộc cho ra nước máu, chờ màu sườn heo không đỏ tươi nữa vớt lên vẫy khô để trong tô, bỏ vào gừng, rượu trắng và hành tây, ướp.
Đặt một đôi đũa gỗ trong chảo nhỏ, Ngải Thanh liền để cả tô sườn tẩm vị xong để trên đũa gỗ đậy nắp hấp.
Thời gian hấp sườn heo có chút dài, Ngải Thanh liền lấy dao ra gọt vỏ khoai tây đã chuẩn bị, sau khi rửa sạch cắt thành lát mỏng bỏ vào trong chảo vừa luộc chín, lại từ trong tủ bếp gỗ lấy ra một chén gỗ và một hũ sa tế, đổ sa tế vào trong chén gỗ, lại thêm vào ít muối, giấm, dầu hạt tiêu và hành băm.
Sau khi ướp xong, Ngải Thanh từ trong chảo vớt khoai tây lát ra bỏ vào nước lạnh cho nguội, sau khi vẫy khô trực tiếp đổ vào trong chén gỗ chuẩn bị sẵn trộn chung, như vậy, một món nộm khoai tây lát kiểu Tứ Xuyên liền xong!
Đổ hết nước nóng trong chảo vừa, dùng khăn lau khô, Ngải Thanh thêm dầu ăn vào trong. Sau khi làm xong, sườn heo trong chảo nhỏ cũng đã hấp chín, Ngải Thanh vội vàng bưng ra cho ráo, chờ lúc nhiệt độ dầu trong chảo vừa đủ nóng, dùng muôi vớt từng khúc sườn bỏ vào trong dầu chiên, cho đến vàng óng mới lại vớt ra để một bên.
Đổ bớt dầu trong chảo để một bên, còn lại ít, Ngải Thanh mới bỏ đường vào trong từ từ nấu tan, lại thêm chút giấm, muối cùng khuấy đều, sau đó đổ sườn heo vào trong chảo xào chung. Chờ lúc nước sốt kẹo lại, dùng muỗng nếm thử, lại thêm chút muối, mới cho ra đĩa.
Sau khi rửa sạch lau khô chảo, Ngải Thanh lại làm cải trắng xào và cá dưa chua, sau khi nếm thử bảo đảm chắc chắn mùi vị, lúc này mới yên tâm đi làm món canh sườn heo khoai từ cuối cùng.
Khoai từ tuyệt đối là thứ tốt, tư âm bổ dương, giải nhiệt, còn có thể tốt cho dạ dày và lá lách, giúp an thần dễ ngủ, kéo dài tuổi thọ. Trong nhà cũng chỉ có năm sáu củ, là Trần Lương lần trước lúc lên núi vô tình hái được. Vốn đồ tốt như vậy Ngải Thanh là tuyệt đối sẽ không tiện nghi nữ nhân kia, có điều nghĩ đến tiết mục "bẻ hoa" lát nữa, y cũng đành phải nhịn đau.
Món ăn và cơm đều chuẩn bị xong, Ngải Thanh lại cẩn thận kiểm tra một phen mới bưng lên bàn.
Lý Nguyệt Mai cảm thấy cuộc đời mình chưa từng không thuận như hôm nay, món ăn đầy bàn trước mắt, chỉ nhìn, bản thân cũng biết nhất định là đầy đủ hương vị, so với mình, sợ là có hơn chứ không kém.
Trần Tài là khách lại là trưởng bối, liền động đũa trước, chỉ một miếng, liền híp mắt, đầy mặt ý cười, chen lẫn nếp nhăn chi chít, vẻ mặt hạnh phúc, "Vợ Lương nhi, tay nghề này của ngươi, thật là tốt hơn đầu bếp của tửu lâu a."
"Ha hả, Trần thúc quá khen. Thanh nhi cũng chỉ tùy tiện nấu, thúc thích là được." Ngải Thanh cười rất thoải mái.
So với mặt cười của Ngải Thanh thì sắc mặt Lý Nguyệt Mai càng thêm trắng xanh, đũa cầm trong tay là làm sao cũng không hạ xuống được.
Trần Tài tuy hưởng thụ mỹ thực, nhưng cũng không quên kiều thê, gắp một khúc sườn chua ngọt bỏ vào trong chén Lý Nguyệt Mai, còn thỉnh thoảng thúc giục, "Nguyệt nhi, nàng mau nếm thử, làm ngon hơn nàng."
Nhìn nữ nhân sắc mặt từ xanh sang trắng lại sang đen đối diện, Ngải Thanh chỉ thấy trong lòng một trận khoan khoái, cầm chén không bên cạnh lên múc một chén canh sườn heo khoai từ đưa cho Trần Tài, cười nói, "Thúc, thúc cũng nếm thử canh này, thêm khoai từ, tốt cho dạ dày bổ thận, còn kéo dài tuổi thọ."
"Thật ư, vậy ta phải uống một chút," Trần Tài nhận lấy chén trực tiếp uống, "Ừ, mùi vị mát rượi tươi ngọt, thật sự rất ngon."
"Ừm, Trần thúc, thúc phải kêu thím làm cho thúc ăn nhiều chút, đối với cơ thể thật sự tốt." Ngải Thanh cẩn thận nói với Trần Tài, sau đó lại xoay qua Lý Nguyệt Mai, "Thím, vốn là hậu bối, không nên nhiều lời, nhưng Trần thúc thật sự là người tốt, dù có mạo phạm, Thanh nhi cũng phải nhắc nhở một câu, chồng chính là trời, không chỉ vất vả vì gia đình, còn phải che mưa chắn gió cho thím, thím phải lượng thứ, thường ngày, nên chăm sóc Trần thúc cho tốt, ông thọ tỉ nam sơn, người làm thê tử thím cũng mới có "phúc" a!" Nhấn mạnh chữ "phúc", Ngải Thanh biết đối phương thông minh nhất định nghe hiểu.
"Ha hả, Lương nhi, ngươi lấy được vợ tốt a." Trần Tài nghe lời của Ngải Thanh, cảm thấy rất xuôi tai.
Trần Lương bên cạnh là hoàn toàn ngây ngốc, hắn lại không biết bảo bối có tài ăn nói như vậy, có thể một hơi lưu loát nói ra lời như vậy, hắn cảm thấy bảo bối quả thật là bảo vật, mình thật là nên nhận thức hiểu rõ một phen nữa.
Ngải Thanh hiện tại rất đắc ý, nhìn mặt đen của nữ nhân đối diện, y biết vở "kịch bẻ hoa" của mình là đã thành công một nửa, có điều, này còn chưa kết thúc.....
"Tướng công, mau nếm thử cá dưa chua này, gần đây ngươi bị mệt, nên bồi bổ cho tốt." Vừa nói, Ngải Thanh vớt một miếng cá lên bỏ vào trong chén Trần Lương, trong ngữ khí đầy thân mật và quan tâm.
Trần Lương cảm thấy mình có phải nghe lầm không, bảo bối chưa từng gọi mình "tướng công", trừ lúc làm việc kia, chẳng lẽ đột nhiên đổi tính.
"Tướng công, thúc và thím còn ở đây, ngươi đừng nhìn chằm chằm người ta như vậy, người ta sẽ ngại ngùng." Làm ra dáng vẻ vợ nhỏ, Ngải Thanh đầy mặt thẹn thùng.
"Ách, à, ta ăn liền." Bưng chén của mình lên, vùi đầu nhanh chóng và, như nghĩ đến gì, Trần Lương lại vội vàng ngẩng đầu, gắp một đũa khoai tây lát bỏ vào trong chén Ngải Thanh, "Nương tử, ngươi cũng ăn, ta nhớ ngươi thích ăn khoai tay trộn ớt."
"Cảm ơn tướng công. Tướng công, ngươi cũng ăn chậm chút, coi chừng sặc, uống chút canh."
"Ừ ừ."
"Nương tử....."
"Tướng công....."
Trên bàn cơm, "ân ái ký" của hai người diễn sôi nổi; mà hai người đối diện, vẻ mặt lại khác nhau, Trần Tài là hâm mộ vô cùng, vợ này thật tốt, phu thê thật ân ái a! Lý Nguyệt Mai thì cắn chặt môi dưới, vẻ mặt bất mãn nổi giận.
Một bàn cơm, lòng bốn người.
Nhìn theo Lý Nguyệt Mai khẩn cấp muốn rời đi, Ngải Thanh hả giận a, thật còn mạnh mẽ hơn mai vàng trong mùa đông giá rét, lớn tiếng hô với bóng lưng của hai người, "Trần thúc và thím, lần sau nếu có rảnh, hoan nghênh đến nữa a."
"Ồ, nhất định sẽ." Trần Tài không biết kiều thê vì sao gấp rút như vậy, nhưng vẫn cảm thấy phải lễ độ đáp lại, dẫu sao bữa ăn này thật không tệ.
Đột nhiên nghe thấy Trần Tài đáp lại, chân Lý Nguyệt Mai dừng chút, chân vừa bước ra thềm cửa run cái suýt chút nữa té ngã, may mà tiểu Hoa bên cạnh đỡ ả.
Tay phải nắm lại giơ hai ngón thắng lợi, Ngải Thanh ở trong lòng vui vẻ: Bẻ hoa ký___thành công!
"Nương tử___" Trần Lương thấy trên mặt Ngải Thanh đầy ý cười, không tự chủ tâm tình cũng vui theo.
"Ngươi gọi ta cái gì?___" Xoay người một cái, mặt vốn thoải mái bỗng lạnh tanh, "Ta là nam, ngươi quên rồi?"
Lời nói mang theo uy hϊếp, Trần Lương không ngốc, biết bảo bối chắc là không thích xưng hô của mình, nhưng vừa rồi không phải còn tốt sao.
"Biết mình sai chưa?" Nhắm ngay Trần Lương, Ngải Thanh dùng ngón tay chỉ ngực hắn chất vấn.
"Ách," Tuy không biết mình sai ở đâu, nhưng trực giác nói Trần Lương biết, nếu không đáp đúng vấn đề, sợ là sẽ chết chắc, nam tử hán co được duỗi được, "Biết sai rồi."
Ngải Thanh tức a, vừa nhìn mắt đối phương, liền biết hắn căn bản không biết sai ở đâu, nếu không cho hắn một lần giáo huấn, sợ là mãi mãi cũng sẽ không nhớ kỹ, nếu lại đến vài hoa đào, y sẽ bận lắm a!
"À, vậy nói ra nghe xem, mình sai ở đâu?"
Không ngờ bảo bối lại đeo bám không tha muốn truy đến cùng, Trần Lương vội vàng động não, nhưng mình thật là không biết a.
"Ha hả, nghĩ không ra không sao, thật."
Ngải Thanh cười phải gọi là xán lạn a, nhưng nhìn trong mắt Trần Lương lại hoàn toàn không phải chuyện tốt, hắn chỉ cảm thấy có chuyện không tốt sắp xảy ra, mà mình chắc chắn là vô lực ngăn cản, chỉ cầu đừng quá thê thảm.
"À, đúng rồi, ta lát nữa giúp ngươi dọn khách phòng, tối nay ngươi liền ngủ ở đó đi, a, không, là trước khi ngươi nghĩ ra mình sai ở đâu, đều ngủ khách phòng." Nói xong, Ngải Thanh không cho bất cứ cơ hội nào trực tiếp quay đầu vào phòng, (Hừ, nếu không phải nể tình ngươi hôm nay biểu hiện không tệ, mới sẽ không phải là trừng phạt đơn giản như vậy. Thật hời cho ngươi rồi!)
Trần Lương cảm thấy mình rất vô tội, thật sự rất vô tội!