Màn đêm lặng im buông xuống, đèn dầu trong phòng lập lòe, chiếu rọi lờ mờ cả phòng, ẩn ẩn lộ một chút mờ ám.
Trong màn che.
Một cơ thể nam trần trụi cường tráng rắn chắc đè một người nhỏ bé chỉ mặc đồ lót mỏng manh.
Tuy lúc trước luôn oán trách đối phương không muốn áp đảo mình, nhưng hiện giờ đến lúc súng thật đạn thật, Ngải Thanh vẫn không tránh khỏi khẩn trương, ngoài khẩn trương lại lộ ra chờ đợi.
Tay Trần Lương từ từ lướt qua cái trái trơn bóng, khóe mắt xinh đẹp, gò má mịn màng, cần cổ trắng ngần của Ngải Thanh, đôi tay to bởi vì quanh năm lao động mà hơi chai sần kia như có ma lực nào đó, nơi đi qua dẫn đến cho Ngải Thanh từng trận run rẩy, đôi mắt y đã ngấn hơi nước, càng thêm cám dỗ người.
Trần Lương rất hưởng thụ cảm giác từ từ vuốt ve người dưới thân, nhất là nhìn thấy hình ảnh đối phương vì vuốt ve của mình mà càng thêm động tình, tay trái linh hoạt cởi dây lưng đồ lót ra, lộ ra mảng ngực trắng ngần, hai đóa mai đỏ kiều diễm nở rộ, khiến người muốn nếm thử. Chỉ là một mảnh tuyết trắng liền đã khiến mình dục hỏa quấn thân, thật sự rất muốn tiến sâu hơn nữa, xem thử y rốt cuộc là có bao nhiêu thần kỳ lại khiến mình không cách nào kiềm chế khát vọng.
Đồ lót rất nhanh liền bị đôi tay to có lực cởi ra, hai người đã cùng trần trụi, làn da màu mạch cùng làn da tuyết trắng ửng đỏ phản ánh nhau, cảm giác là xứng như thế.
Nụ hôn nóng chi chít không ngừng rơi xuống, từ trán đến cổ, mỗi cái rơi trên da thịt trắng ngọc, Ngải Thanh đã thẹn không dám nhìn, chỉ có thể giả đà điểu nhắm hai mắt.
Đột nhiên, cảm giác động tác của đối phương ngừng lại, trong lòng hiếu kỳ, Ngải Thanh liền mở hai mắt ra, nhìn thấy Trần Lương đang nhìn chăm chú dây đỏ trên cổ mình, "Đây là cái gì?"
"Không, không gì." Không biết vì sao, Ngải Thanh lại không dám nói đối phương biết.
"Thật ư?" Trần Lương cười nguy hiểm, hắn nhớ y luôn lấy ra một cái hộp gỗ đàn hương, cẩn thận lau chùi, hỏi y là vật gì, lại luôn tránh né không muốn trả lời, chắc sẽ không phải vật của người yêu thích đi, hiện nay nghĩ tới, chìa khóa trước ngực này chính là mở cái hộp kia đi, đã không muốn trả lời, vậy mình liền có cách khiến y mở miệng.
"A, ngươi, ngươi đừng sờ....." Trần Lương quá đáng ghét, lại nắm nơi đó của mình, này, này quá đáng giận, "Buông tay, mau buông___, a, người đừng....."
Thật muốn kêu đối phương ngừng lại, nhưng thật sự rất thoải mái, không nỡ, loại cảm giác này mình chưa từng thể nghiệm, còn muốn, còn muốn nhanh chút nữa, "A, nhanh, nhanh chút nữa....." Hu hu, quá mất mặt, mình sao nói ra lời này vậy.
Nhìn đôi mắt đã hoàn toàn ướŧ áŧ, mang theo kɧoáı ©ảʍ rõ ràng và hai má đỏ rực, Trần Lương tăng nhanh động tác trên tay.
"A, thật thoải mái, thật sự rất thoải mái, a, ta sắp...." Lúc Ngải Thanh cảm thấy sắp bay lên trời, lại đột nhiên bị người đùa dai bóp chặt đỉnh, "Ngươi, buông ra....." Ngải Thanh gấp rồi, hơi ẩm trong mắt càng nặng.
"Đây là gì?" Trần Lương lần nữa cầm sợi dây đỏ lên, hỏi Ngải Thanh, "Ngoan, chỉ cần ngươi nói, ta liền buông tay." Dẫn dắt từng bước.
Thật muốn, thật sự rất muốn, Ngải Thanh bất đắc dĩ dưới uy hϊếp của người nào đó đành phải thỏa hiệp, "Đây là, hộp gỗ, chìa khóa, của hộp gỗ."
"Trong hộp để cái gì?" Tay to không buông đầu đỉnh ra, chỉ dùng bàn tay khác không ngừng vuốt ve nơi mẫn cảm của y.
"A, đừng, đừng sờ nữa....." Ngải Thanh sắp chịu không nổi, tên khốn này, hu hu, "Là, là châu chấu, lúc nhỏ, ngươi, tặng ta."
Đôi mắt trợn tròn, thì ra như vậy, nhìn chăm chú người đã hoàn toàn rơi vào tìиɧ ɖu͙© dưới thân, cảm thán mình là phúc khí thế nào lại có bảo bối như vậy, "Thanh nhi, ta yêu ngươi." Tay to buông kiềm chế đầu đỉnh ra, cùng lúc Trần Lương ở bên tai y nói ra lời yêu đời này.
"A!" Vật giải thoát trói buộc phun ra, Ngải Thanh cũng phát ra tiếng vui vẻ, ngực cấp tốc thở dốc, chờ hơi bình tĩnh, đột nhiên nhớ đến tiếng động lòng người bên tai vừa rồi, mặt Ngải Thanh lần nữa đỏ rực, đôi tay bám lên cổ đối phương, nhỏm người lên ghé bên tai hắn, "Ta cũng yêu ngươi!"
Đáp trả này như một liều xuân dược mạnh nhất, nháy mắt đốt cháy dục hỏa của Trần Lương, tay to lần nữa không ngừng quấy rối nơi mẫn cảm của y, nhóm từng đốm lửa ở nơi đi qua, miệng hai người sớm đã chạm vào nhau, môi lưỡi quấn nhau, như cả đời cũng hôn không đủ, cực kỳ nóng bỏng, cực kỳ triền miên, bên đôi môi trượt xuống từng sợi dịch thể mờ ám.
Trần Lương lật người Ngải Thanh qua, xoay lưng với mình, nâng mông vểnh mượt mà của y lên, tiểu cúc hoa diễm lệ đang không ngừng co rút, như dụ người xâm phạm; vội vàng sáp người lên, từ trên ghế đẩu bên giường lấy ra cao mỡ hôm nay mua về từ huyện thành, vét ra một lớp bôi ở cúc hoa, không ngừng dùng ngón trỏ xoa xung quanh.
"A, đau." Di vật đột ngột xâm nhập khiến Ngải Thanh cảm giác không thoải mái, không nén được nhíu khóe mày xinh đẹp.
"Ngoan, rất nhanh liền tốt." Trần Lương thả chậm động tác trên tay, tiếp tục khuếch trương tiểu cúc hoa, chờ lúc vẻ đau đớn của y biến mất, lại thêm một ngón tay, từ từ ba ngón tay đã tự do tiến nhập.
"Thanh nhi, ta muốn vào." Lấy ngón tay ra, Trần Lương để vật thô to đã cương lên kia ở động cúc, chỉ chờ một tiếng ra lệnh của y.
"Ừm." Tuy vẫn rất sợ, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến là Trần Lương, Ngải Thanh cảm thấy cái gì cũng có thể khắc phục.
"A! Đau...." Vật của đối phương vừa to vừa thô, căn bản không phải ba ngón tay có thể so được, Ngải Thanh vẫn cảm thấy một cơn đau đớn.
Nhìn thấy khóe mắt đau đớn của y, Trần Lương cũng không thoải mái, nhưng tiễn trên cung không thể không bắn, "Ngoan, thả lỏng chút, rất nhanh liền tốt." Chỉ có thể nhỏ nhẹ, vỗ về lòng khẩn trương của y.
Ngải Thanh cũng biết đối phương nhịn rất vất vả, dạo đầu làm rất tỉ mỉ sợ mình bị thương, huống chi mình không phải cũng hi vọng có thể cùng đối phương chân chính kết hợp trở thành "phu phu" sao, vậy có đau nữa mình cũng phải nhịn, cố gắng hít thở sâu điều chỉnh bản thân, qua một lát, Ngải Thanh liền cảm thấy đau đớn đã không dữ dội nữa, liền mở miệng nói, "Ngươi có thể động rồi."
Thấy Ngải Thanh xác thực đã thả lỏng, Trần Lương liền nắm eo y bắt đầu động.
Lúc mới đầu, sợ y đau, Trần Lương không động mạnh, mà Ngải Thanh lại trong quá trình này dần dần cảm nhận một loại vui vẻ, không đủ thỏa mãn, vội vàng thúc giục, "Ngươi, nhanh chút!"
"Chát!" Một tiếng vỗ lanh lảnh vang lên trong phòng, mình lo lắng y bị thương mới nhường nhịn như vậy, không ngờ lại bị hiểu lầm như vậy, Trần Lương lần nữa nhếch khóe môi nguy hiểm, "Thanh nhi, này là ngươi trêu." Nói xong, liền nhanh chóng co rút.
"A." Ngải Thanh quả thật không dám tin, tiếng kiều diễm nay lại là mình phát ra.
Trần Lương cũng phát hiện sự bất đồng trong tiếng kêu vừa nãy của Ngải Thanh, tựa hồ hưng phấn hơn, vui vẻ hơn, vội đỡ eo y lần nữa không ngừng đâm đến nơi vừa nãy.
"A, thật thoải mái...." Ngải Thanh đã bị Trần Lương đâm đến không còn lý trí, chỉ còn lại mưu cầu với vui vẻ, "Nơi đó, nơi đó, ngươi, mau, mau tiếp tục.....a....đừng ngừng....a, chậm chút, chậm...."
Trong phòng truyền ra một tiếng rêи ɾỉ kiều diễm cao vυ"t và tiếng hô hấp ồm ồm, xen lẫn tiếng rung động của ván giường và tiếng hôn môi kịch liệt của đôi môi chạm nhau.
Trăng màu bạc chậm rãi nhô lên, lại từ từ lặn xuống ngọn cây, âm thanh trong phòng lại vẫn chưa từng ngừng lại.
Lại là một đêm tiêu hồn không ngủ a!